Khoảng chừng tháng trước, toàn bộ đàn bồ câu của Trắc phúc tấn Tứ A ca phủ bị mất sạch trong vòng một đêm, không ai biết được chúng đã bay đi đâu. Cách đây vài hôm, đàn bồ câu tự dưng bay về phủ, đầy đủ không thiếu một con, không biết được chúng từ đâu bay về. Đông Triều là người hiểu rõ nhất nhưng cũng tỏ vẻ niềm nở, vui sướng, cao hứng bế ẵm từng con một lên nựng nịu. Vết mực dưới bụng mỗi con chim đã biến mất trong thời kỳ thay lông nào đó rồi.
Sau đó, ngày nào kinh thành cũng thấy cả đàn bồ câu bay trên trời. Bên cạnh đó, tiếng mèo hoang đi lang thang cũng vang dội lại từng đợt. Một buổi sáng nọ, Trắc phúc tấn Tứ A ca phủ bị khiển trách nặng nề ở cung Đức phi vì buông ra lời bất nhã với Thập tứ A ca, về nhà, Phúc tấn ra lệnh cấm túc nàng trong vòng một tháng, không ai được xin xỏ. Đôi mèo thương chủ, hằng ngày ra ngoài mang quà về cho nàng. Là những lá thư từ chỗ Bát A ca phủ, Cửu A ca phủ, Thái tử phủ gửi ra ngoài và ngược lại.
-Án binh. Đã hoàn thành. Án binh. Đã hoàn thành.
Những lá thư ngắn gọn, khúc chiết, Đông Triều đọc lướt qua rất nhanh. Nàng đọc xong lá thư nào rồi thì sao ra đặt sang một bên, xếp lại thành một hàng dài để phân tích tình hình sau đó nàng cất tất cả bản sao vào hộp. Xem ra kế hoạch vẫn vậy, là dụ Dận Chân đến sào huyệt cuối cùng mới ra tay.
-Chưa đến lúc rồi. – Đông Triều trả lá thư lại cho con bồ câu, thả nó bay trở lại.
Mấy ngày nay đàn bồ câu của Đông Triều rất được việc. Khi Đông Triều thả ra, mỗi nhóm cứ bay đến gần phủ đệ được quy định sẵn, vây lấy con bồ câu đưa thư từ phủ đệ thả ra, mèo sẽ vồ lấy con đưa thư sao cho nó bị thương nhẹ nhất, tha về cho Đông Triều, để chủ lấy thư ra, đọc qua một lượt rồi bôi thuốc cho bồ câu, dán lông giả lên che vết thương, nàng trả thư lại cho bồ câu và thả nó bay đi. Cứ như vậy, Đông Triều biết được tình hình của hai bên mà không cần ra khỏi phòng hay đến tận chỗ Dận Chân.
Đông Triều cất hộp thư vào hộc bàn. Nàng trầm ngâm suy nghĩ. Từ lúc bắt đầu thả bồ câu, những gì nàng nhận được chỉ có án binh và hoàn thành, tiến triển một chút là đang tiến hành bước tiếp theo. Nhưng Đông Triều không lấy làm buồn rầu, thất vọng gì cả. Nàng còn nhẩm tính.
-Nếu mình đoán không nhầm thì chỉ khoảng ba bốn ngày nữa sẽ có động tĩnh.
Đông Triều nhẩm tính ở kinh thành thì tại nơi kinh lý xa xôi, Dận Chân cũng đang nhẩm tính.
-Nếu ta đoán không lầm thì chỉ khoảng ba bốn ngày nữa sẽ có động tĩnh.
-Dạ ? – Dận Tường ngạc nhiên.
Con đường kinh lý của Dận Chân suôn sẻ vượt mức dự kiến, các tiểu quan vừa thấy Dận Tường, Dận Chân lập tức giao nộp sổ sách thật, không có lấy nửa lời gian dối. Chuyện tiểu quan khúm núm nghe mắng, Dận Chân không ngạc nhiên nhưng không chống cự, không sửa sổ nửa nét chữ thì đáng ngờ lắm. Dận Chân bật cười :
-Nha đầu đó ở kinh thành đang giở trò gì đây.
Dận Tường cũng nghĩ vậy, một người ưa hoạt động như Đông Triều không quậy phá âm mưu của Dận Tự thì rất lạ. Nhưng Dận Tường không hiểu Dận Chân nhìn ra Đông Triều đang dùng chiêu thức gì. Chàng thử phán đoán, kiểm tra năng lực làm ở Hình bộ của mình :
-Ý Tứ ca là… nha đầu đó đang làm cho hai bên sốt ruột ?
-Đúng vậy.
Dận Chân, Dận Tường đoán ra được ngay thâm ý của Đông Triều ! Nàng đang tìm cách làm cho cả hai bên sốt ruột, mong muốn đẩy Dận Chân vào bẫy sớm hơn. Vì thế cho nên con đường cả hai đi kinh lý rất trơn tru, không có thích khách hay sự chống cự từ các tiểu tham quan.
-Thập tam, đệ nghĩ nha đầu đó đã dùng cách nào ?
Dận Tường trả lời ngay :
-Chân gia binh pháp, khi bị hai thế lực tấn công, không gì hay bằng làm chúng rối loạn, ta thừa cơ trốn thoát. Đệ nghĩ ở kinh thành xa xôi thế này, cách hay nhất là làm rối loạn việc liên lạc. Nha đầu ấy chắc đã làm loạn với đám bồ câu đưa thư.
Dận Tường nói không sai. Nơi kinh thành, Đông Triều cho bắt giữ bồ câu là để trì hoãn thời gian liên lạc giữa các bên, làm cho cả hai đều sinh nghi lẫn nhau. Vì sinh nghi lẫn nhau, hai bên muốn kết thúc Dận Chân thật nhanh theo kế hoạch.
-Ta không biết mình nên cảm ơn nha đầu đó vì đã giúp đoạn đường này vắng lặng hơn, hay là nên hận nàng vì nàng đang đẩy ta đến chỗ chết đây ? – Dận Chân nhìn vầng trăng trên đầu, mỉm cười. – Lý Minh Nguyệt.
Dận Tường rót cho mình một ly rượu, cho Dận Chân tách trà. Khách điếm cho sai nha hôm nay sạch sẽ lắm, không tận hưởng thì rất phí phạm. Dận Tường nâng cao hai ly, nói :
-Chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi !
Dận Chân gật gù :
-Ừ. – Chàng tiếp nhận ly trà từ hiền đệ.
Dận Chân nhìn trên bầu trời ban đêm. Vẫn còn trong tiết đông, tuyết cứ lất phất bên ngoài cửa, mà sao vầng trăng vẫn sáng trong như vậy ? Một con bồ câu lướt gió, hướng về phía kinh thành.
-Tối nay chúng ta có nhiều việc đây, nha đầu ạ ! – Dận Chân chợt uống một hơi cạn tách trà, nói với Dận Tường rằng. – Thập tam, tới chỗ kinh lý, sau khi kiểm tra xong sổ sách, ta muốn đệ dùng ngựa một mình về chỗ Hoàng A mã, giao sổ sách cho ngài.
Dận Tường không bằng lòng, lý nào lại để ca ca lọt vào chảo dầu của bọn ngạ quỷ ? Nhưng nghĩ lại, gần đây Dận Chân tìm được lẽ sống cho riêng mình, chàng sẽ không bỏ mặc thân mình sớm như thế. Dận Tường dằn cơn nóng giận, khẽ khàng :
-Xin Tứ ca nói ra kế hoạch.
Dận Chân rất mừng vì Dận Tường cũng hiểu cho mình. Dận Chân kéo Dận Tường ngồi xuống, thì thầm kế hoạch của mình. Dận Tường nhíu mày, lắng nghe thật kỹ từng câu từng chữ.
-Tứ ca… chỉ là…
Dận Chân mỉm cười buồn bã :
-Nếu và nha đầu kia thật sự hiểu nhau, chắc chắn sẽ thành công. Không thì… đành phó thác cho trời vậy.
Dận Chân dõi mắt theo cánh bồ câu. Trong gió tuyết giá băng, nó vẫn sải cánh vút bay. Dận Chân thầm tiếc cho những sinh linh can trường nhưng chọn sai đường, để lòng trung thành mù quáng với một thời hoàng kim đã chấm dứt từ lâu. Thiên địa hội… Dận Chân không ngừng suy nghĩ về họ. Vầng trăng kia chưa nói được gì.
Ba ngày sau, cũng vào một đêm trăng, Đông Triều từ tư phòng hướng ra tiểu đình. Nơi ấy, Dận Chân với nàng thường cùng nhau uống trà đàm đạo. Không gọi là vui như hoa nở, nhưng thật sự làm cho tâm hồn thư thái, quên hết áp lực.
-Thưa phu nhân, Phúc tấn gửi đến.
Xảo Tuệ mang vào một khay lớn. Trên khay có bình trà Thái bình hầu khôi loại loãng nhất, nghiên mực và lụa. Những ngày thế này, Đông Triều luôn cùng Dận Chân thưởng trà vẽ tranh, Tiểu Uyển không hề quên thói quen đó.
-Để đó. Mang bức hoành hôm qua ta họa xong gửi cho Phúc tấn, nói cảm tạ hộ ta.
-Vâng !
Xảo Tuệ đặt khay trên bàn thư phòng của chủ rồi lui ra ngoài. Đông Triều rót trà đầy ly, nhấp môi từ từ. Phải cạn trà mới có chuyện hay để nói.
-Mới nhắc đã xuất hiện.
Bóng Hắc Hổ thấp thoáng bên cửa sổ. Đông Triều mở cửa cho nó vào. Nàng gỡ bức thư từ chân bồ câu ra xem. Thư hôm nay hơi dài.
-Thư dài nhưng cũng nói chả được gì. Xin được gửi người ra, cùng nhau đàm đạo.
Đông Triều mỉm cười. Có thế chứ ! Nàng chờ lá thư này lâu lắm rồi. Lần này Đông Triều sao ra và cất cả bản chính, bản phụ vào hộp.
-Để xem nào…
Đông Triều bấm đốt tay tính ngày tính tháng. Nàng giam bồ câu đưa thư vào lồng, chờ đến năm ngày sau mới trả thư cho nó, thả ra. Bồ câu sung sức vô cùng, bay thẳng đến Bát gia phủ. Nó mang thư đến và mang họa đến.
Đông Triều bấm đốt tay tính ngày người từ “sào huyệt” tới Bát A ca là khoảng ba ngày, năm ngày sau mới thả bồ câu liên lạc về cho Bát gia phủ. Thế là người được cử ra đàm phán đến Bát A ca trước bồ câu hai ngày. Đông Triều chờ xem chuyện vui.
Tại Bát A ca phủ, Bát A ca, Cửu A ca và Thái tử đang giấu khách bí mật họp bàn trong thư phòng. Tự dưng đối phương gửi người đến mà không báo trước, sau đó có một lá thư được chuyển tới nhắn là gửi người như tạ lỗi. Thư và người không đến cùng lúc làm các A ca bên Bát gia đảng và Thái tử đâm ra nghi ngờ.
-Chúng có vẻ như đang âm mưu chuyện gì. – Dận Đường hoài nghi người khách đang ngụ ở khách điếm.
Cách đây hai ngày, có người lảng vảng trước cửa Bát A ca phủ, liên tục ra ám hiệu, miệng lầm bầm. Mới hôm nay người đó bạo gan dám ném thư vào xe ngựa của Dận Tự, yêu cầu gặp nhau ở khách điếm gấp. Dận Tự vội vận thường trang đi đến điểm hẹn, người đó chỉ nói vài câu trách móc, không nói gì về việc hẹn trước hay bức thư rồi cả hai bàn tính mưu kế.
-Không có một bức thư báo trước.
Dận Tự mở hộp thư ra xem, trước đó ba bốn ngày không có lấy một bức thư bảo rằng sẽ có người ra đây đàm phán. Người ra đây lại không giải thích rõ ràng làm Dận Tự nghi ngờ. Tự hỏi, có phải “Hội” kia giả như đàm phán, thực chất là dò xét tình hình, âm mưu mượn đường đánh Quắc rồi qua cầu rút ván.
-Hoặc là mưu phản ? – Dận Nhưng chợt thốt lên.
Dận Tự nghĩ Thái tử đang đá chéo mình, muốn hỏi cho ra lẽ :
-Ý là sao ?
Dận Nhưng nhếch mép cười, ngồi xuống ghế, bắt chéo chân :
-Nếu như gã vì muốn làm phản Hội chủ để đoạt ngôi nên muốn mượn tay chúng ta thì sao ?
-Không thể nào. – Dận Đường gạt đi. – Ngoài mặt chúng hợp tác cũng chỉ vì một mục tiêu là lão Tứ, trong bụng chúng ghét ta.
Dận Nhưng thản nhiên nhịp chân :
-Nhưng kẻ làm phản thì luôn có. Như ngày xưa Ngô Tam Quế mở cửa cho Hoàng thái tổ vào đây lập nghiệp vậy. Ghét thì ghét, lợi dụng thì vẫn lợi dụng. – Dận Nhưng đưa mắt nhìn Dận Tự đầy hàm ý.
Dận Đường đứng dậy, muốn nói phải trái cho ra lẽ. Dận Tự vội ngăn lại. Bây giờ là lúc dầu sôi lửa bỏng, Dận Chân sắp lần ra manh mối của vụ tham nhũng, người của Thiên địa hội có âm mưu mập mờ không biết được. Đây không phải là lúc lục đục nội bộ !
-Chúng ta phải tập trung vào kẻ địch chính, cho nên hãy cứ tạm thời tin tưởng chúng xem sao. – Dận Tự xoa trán suy nghĩ.
Dận Nhưng đột nhiên bật dậy, chỉ quạt vào mặt Dận Tự, nói :
-Đừng bảo người làm một đằng rồi tự bảo mình làm một nẻo.
-Thái tử !
-Ta thừa biết ngươi sẽ bàn chuyện sau lưng ta ! Thật vô nghĩa khi phải đến đây ! – Dận Nhưng bỏ đi một nước.
-Đệ cũng về ! – Dận Đường đứng dậy. – Chỉ là chán ghét muốn mượn rượu quên gã kia.
-Thôi được. Về đi ! – Dận Tự tiễn Dận Đường ra khỏi cửa.
Đêm họp mặt ấy xem ra là vô nghĩa. Dận Nhưng nói không sai, sau khi hai khách về, Dận Tự ngồi trong thư phòng trằn trọc suy nghĩ cách đề phòng người khách kia. Bảo người làm một đằng rồi tự mình làm một nẻo. Dù đêm họp mặt sẽ đến đâu, mọi việc vẫn là theo ý Dận Tự mà thôi.
-Bối lạc gia, sao thiếp thấy chàng ủ rũ vậy ? – Mai Như Hoa đặt trà nóng lên bàn.
-Không phải chuyện của nàng, nàng lui ra đi.
Mai Như Hoa chưa lui ra vội, khẽ khàng nói :
-Thiếp ngu dốt không sánh nổi Bối lạc gia về kế lược, nhưng cũng đọc được ít sách, có lẽ thiếp giúp được Bối lạc gia một vài chuyện. Giả dụ như nói một vài lời về người khách mà chàng nói.
Dận Tự đập bàn, nạt nàng :
-Chuyện của nam nhân, nữ nhân đừng xen vào ! Từ nay về sau nàng đừng nghe trộm nữa.
Mai Như Hoa vẫn nói :
-Lúc hợp tác song phương, đôi bên vẫn còn nghi kỵ nhau, phải nhìn thật kỹ những bức thư trao đổi.
-Đi ra !
Dận Tự không thèm nghe một lời thê tử nói, một mực đuổi nàng ra khỏi phòng. Mai Như Hoa không nói lại, bèn thi lễ đi ra. Dận Tự sẽ phải hối hận vì không nghe lời của nàng đêm nay.
Sáng ra, Mai Như Hoa rủ muội muội kết nghĩa trong lòng Quách Lạc La Minh Ngọc đi ra chợ mua sắm vài thứ đồ. Nàng nhìn lên trời, hôm nay bồ câu vẫn bay rợp trời. Từng ngày, từng ngày, bồ câu bay trên trời kinh thành càng lúc càng dày đặc, con nào con nấy mập ra thấy rõ. Đằng sau lấp ló bầy mèo