Không khí buổi cơm hôm đó ngột ngạt, trông vào thấy rất rõ. Đông Triều ăn cơm mà cứ phải cúi gằm mặt. Hết giờ cơm, Đông Triều cáo lui, trở về phòng mình. Dận Chân muốn đưa về nhưng phải làm bổn phận của một gia trưởng, giải quyết mọi chuyện hôm nay. Tối nay, Dận Chân ngự ở chỗ Niên Thu Nguyệt.
Niên thị ân cần cởi áo ngoài cho chồng, nhẹ nhàng vắt lên giá treo. Dận Chân cởi đôi giày ra, đặt trên nền nhà. Dận Chân đợi Niên thị đến giường ngồi cạnh mình thì hỏi :
-Hôm nay Liên Nhi đã làm gì đắc tội với nàng và phúc tấn à ?
Niên thị lặng người đi. Nàng tránh đôi mắt đang dò xét của Dận Chân. Dận Chân đoán :
-Ta nghe nói Liên Nhi có tặng cho phúc tấn một bức tranh. Chẳng lẽ bức tranh đó có vấn đề gì ?
Niên thị lắc đầu. Nàng nói :
-Chỉ là ban trưa, thiếp thấy gia và Nữu Hỗ Lộc muội…
Dận Chân tiếp lời :
-Gia tập cho Liên Nhi đi. – Dận Chân cười, xoa đầu Niên thị. – Thu Nguyệt ơi Thu Nguyệt, có vậy mà nàng với phúc tấn cũng ghen ư ?
Niên thị bị nói trúng tim đen má ửng hồng, quay lưng lại với Dận Chân. Dận Chân dịu dàng ôm lấy vai nàng, thì thầm :
-Nàng nghĩ quá rồi. Nàng xem, Liên Nhi mới có 12 tuổi, đến cả cách đi yểu điệu còn không biết, làm sao quyến rũ gia được ?
Niên thị vẫn không yên tâm. Nàng nói :
-Giờ Nữu Hỗ Lộc muội 12 tuổi, nhưng nếu đến lúc muội ấy tròn 15 thì sao ? Lúc đó gia không động lòng ư? Ba năm không phải là thời gian dài nhưng cũng để cho gia hiểu về muội ấy.
Dận Chân thở dài :
-Thu Nguyệt à, ta đã nạp Liên Nhi làm trắc phúc tấn, tất phải có trách nhiệm với nàng ta, cũng như với Lý trắc phúc tấn hay Cảnh Giai trắc phúc tấn.
Niên thị giật mình. Nàng nhớ ra chồng nàng vốn không chỉ có một mình nàng, còn biết bao nhiêu người đang chờ đợi, trong đó có cả phúc tấn. Niên thị quỳ xuống, nước mắt lưng tròng :
-Thiếp sai rồi ! Thiếp không nên có suy nghĩ muốn độc chiếm trượng phu. Xin gia hãy phạt thiếp thật nặng.
Dận Chân đỡ nàng lên, nói :
-Nàng hiểu là tốt rồi. Sức khỏe nàng vốn không tốt, đi nghỉ sớm đi.
Niên thị được Dận Chân bồng lên giường, đặt đầu lên gối đàng hoàng. Dận Chân nằm cạnh nàng, mặt đối diện với nàng. Niên thị mỉm cười, nhắm mắt lại. Dận Chân nhắc nhở :
-Liên Nhi là người nhỏ nhất trong nhà, nàng nên thương yêu, bảo ban nàng ta một chút, đừng bắt nạt làm nàng ta sợ.
Niên thị gật đầu. Rồi nàng chìm vào giấc ngủ. Dận Chân khẽ khàng thổi tắt ngọn nến đặt ở đầu giường. Chàng đặt lưng xuống giường, vắt tay lên trán suy nghĩ. Thái độ của phúc tấn vừa rồi làm chàng bất ngờ. Khi Dận Chân nạp Niên thị làm trắc phúc tấn, ngày ngày ghé qua, Tiểu Uyển luôn mỉm cười, có khi còn giục chàng đi thăm Niên thị. Nhưng Nữu Hỗ Lộc Liên Nhi xuất hiện, chỉ mới có 12 tuổi lại làm Tiểu Uyển không an tâm. Dận Chân chợt nhớ lại, lắc đầu :
-Đâu phải là Liên Nhi, là Đông Triều.
Đông Triều có thái độ chín chắn hơn Liên Nhi, biết chịu đựng hơn, cứng rắn hơn. Tuổi của Đông Triều cũng nhiều hơn Liên Nhi. Năm nay Đông Triều đã 25 tuổi. Tuổi này nếu gặp ở ngoài đời thật thì đã có thể quyến rũ nam nhân được chưa nhỉ ?
-Vớ vẩn.
Dận Chân nhắm mắt lại, định ngủ. Chàng thấy thấp thoáng bóng người ngoài cửa. Dận Chân xuống giường, ra ngoài. Tiểu Uyển đang đứng một mình giữa trời khuya. Dận Chân đóng cửa lại, nhẹ nhàng đến bên nàng.
-Ta vừa hỏi Thu Nguyệt cớ sự. Ta hiểu rồi.
Tiểu Uyển quỳ xuống :
-Thiếp có tội, xin chàng nghiêm trị.
Dận Chân đỡ nàng dậy rồi nắm lấy tay nàng :
-Chuyện hôm nay, nàng cứ xem như ta đang dẫn muội tử của ta đi vậy. 12 tuổi, vẫn chưa đủ là tình địch của nàng đâu.
Tiểu Uyển mỉm cười buồn bã :
-Thiếp không phải là người chàng đặt trong lòng nhưng lại là người hiểu chàng nhất. Với thái độ của chàng với Nữu Hỗ Lộc muội, thiếp không dám chắc đó sẽ là tình cảm huynh muội không.
Dận Chân nhíu mày. Rốt cuộc chàng đã làm gì đặc biệt mà đến cả Tiểu Uyển và Thu Nguyệt đều khẳng định rằng sau này Dận Chân đối với Nữu Hỗ Lộc trắc phúc tấn sẽ có sự khác biệt. Dận Chân thật không hiểu nổi lòng dạ nữ nhân, còn ghê gớm hơn cả Bát gia đảng. Dận Chân không nén nổi, đưa mắt về biệt viện của Đông Triều, tự hỏi nàng đang suy nghĩ điều gì.
Xảo Tuệ len lén vào phòng chủ tặng một chiếc gối hương. Xảo Tuệ vén chăn lên, đặt vào giường của chủ. Dưới chăn chỉ có cái gối ôm, chủ đi đâu mất. Xảo Tuệ cuống cuồng :
-Phu nhân ! Phu nhân !
Đông Triều đã trốn ra sân ngắm cảnh khuya bằng đường cửa sổ. Nàng đi dạo quanh khu vườn, chân không, tóc thắt bím. Buổi đêm tháo bỏ ánh hào quang giả mạo của nàng, đưa nàng trở về là Chân Đông Triều, không cần bộ y phục nam tử.
-Liên Nhi !
Đông Triều nghe giọng gọi mình là nam nhân nhưng không phải là người trong phủ. Đông Triều ngó lên cây. Một chú em cỡ 15 tuổi đứng trên đó, nhìn mình chăm chú. Đông Triều hỏi :
-Ngươi là ai ?
Nam nhân nhảy xuống đất, tha thiết nói :
-Ta là Phong Di, nàng quên ta rồi sao ?
Đông Triều lắc đầu :
-Ta không quen ngươi.
-Chẳng lẽ bùa phép đã làm nàng quên đi ?
Đông Triều nhận ra nam nhân tên Phong Di này không phải đồng đảng cũng quen biết với bọn đạo nhân đã yểm bùa Nữu Hỗ Lộc Liên Nhi. Đông Triều chụp lấy cổ tay Phong Di, siết chặt :
-Nói ! Làm cách nào để giải trừ bùa chú ếm lên Nữu Hỗ Lộc tiểu thư ?
Phong Di rùng mình. Nữu Hỗ Lộc Liên Nhi mà Phong Di được lệnh phải quan sát, đến nỗi thương thầm trộm nhớ rất dịu dàng, phúc hậu. Đông Triều cảm nhận được mạch đập loạn xạ của Phong Di, liền tấn công tiếp :
-Phong ấn linh hồn của tiểu thư ở đâu ? Làm sao để giải được nó ?
-Buông ta ra !
Phong Di giật tay ra được, leo lên cây, nhảy ra ngoài. Đông Triều bám theo sát nút. Đông Triều phải tìm cách quay về từ nam tử này, chỉ có giải được bùa chú cho Nữu Hỗ Lộc Liên Nhi nàng mới có thể trở về thời đại của mình. Phong Di chạy vào một rừng trúc. Đông Triều vấp phải một gốc trúc, ngã xuống. Phong Di vội chạy đến đỡ, phủi bụi trên quần áo nàng :
-Đã đến đây mà nàng không nhớ ta sao ?
Đông Triều hất tay Phong Di ra :
-Rốt cuộc ngươi muốn gì ?
Phong Di nài nỉ :
-Đừng hỏi nữa, hãy đi theo ta. Ở bên Tứ A ca, nàng sẽ không có hạnh phúc đâu. Hãy xem cái cách hắn đối xử với nàng và với Niên thị.
Đông Triều nói :
-Nói dễ nghe nhỉ. Ta đi theo ngươi ? Dù ngươi có che đậy bằng cái chết giả nhưng còn A mã của ta ?
Đông Triều tự nhủ, còn một hài tử quan trọng, can hệ tới sự sống còn của Đại Thanh mà Liên Nhi phải sinh ra cho Dận Chân. Phong Di khăng khăng dẫn nàng đi theo ý hắn. Đông Triều trì lại.
-Hãy buông phu nhân ra !
Phong Di quay lại. Huệ Đạt chầm chậm bước ra :
-Duyên nợ của ngươi không gắn liền với phu nhân. Với cả Nữu Hỗ Lộc Liên Nhi lẫn cả phu nhân đây. Ngươi đã quyết lòng bảo vệ người ta thì hãy theo ta làm đệ tử, dốc sức bảo vệ phu nhân.
Phong Di buông tay nàng ra, buồn bã biến mất vào rừng trúc. Huệ Đạt định quay đi. Đông Triều kêu lớn :
-Ông là Huệ Đạt ?
Huệ Đạt biết không thể chối, bèn cúi đầu chào. Đông Triều hỏi :
-Đã giải được bùa chú cho Nữu Hỗ Lộc tiểu thư chưa ?
Huệ Đạt mỉm cười :
-Phép thuật đó có thể làm khó bần tăng sao ? Chỉ là ý trời.
-Ý trời ?
Huệ Đạt gật đầu :
-Việc đưa cô nương về đây là ý trời, bần tăng không hề liên quan đến.
-Ý ông là ta phải ở với Tứ gia đến khi nào mang thai, sinh con hay sao ?
Huệ Đạt mỉm cười :
-Có lẽ đến khi nào Nữu Hỗ Lộc tiểu thư đủ chín chắn để tiếp quản vị trí của cô nương.
-Vị trí của ta ?
-Có lẽ là đến khi Nữu Hỗ Lộc tiểu thư được 15 tuổi.
Đông Triều thở dài, ba năm cũng tốt. Nàng hỏi :
-Vậy Nữu Hỗ Lộc tiểu thư giờ đang ở đâu ?
Huệ Đạt nói :
-Ở chỗ bần tăng.