Đông Triều nhếch miệng cười, thả mấy đồng bạc xuống chậu lửa. Dận Tường, Triệu Giai Nghi nhướng mắt. Lưu Ảnh kêu oai oái, trỏ tay vào mặt nàng, không thốt được lời nào. An Chí nhìn chậu lửa đang cháy ngùn ngụt, không ngần ngại mà thọc tay vào, tìm lại tiền. Mọi người ai nấy đều thảng thốt, khuyên An Chí nên rút tay ra. Riêng Đông Triều lại thuận tay cầm một ly rượu trên bàn, đổ vào chậu lửa. Lửa cháy còn dữ dội hơn trước. An Chí vẫn không rút tay ra. Đông Triều đẩy hắn ra. Nàng nói :
-Xòe tay ra !
An Chí xòe bàn tay còn mang hơi lửa. Đông Triều thả mấy đống bạc ra. Nàng nói :
-Hồi nãy là tiền thưởng của ta, đây mới là tiền của huynh.
An Chí ứa nước mắt, nhận lấy mấy đồng bạc, thụp lạy liên tục. Lưu Ảnh lúc bấy giờ mới hiểu mình bị xử thua. Hắn giậm chân, hét lớn :
-Sao lại có thể như thế ? Rõ ràng là hắn lấy trộm của ta mà !
Đông Triều nói :
-Tại vì ông cướp của hắn.
-Cái gì ?
Đông Triều bắt đầu diễn thuyết. Dận Chân trông y như lúc nàng đang nói về trắc phúc tấn của Dận Tường. Cái dáng vẻ ấy cao ngạo, đáng sợ… cũng khá dễ thương. Đông Triều trỏ vào túi bạc trên người Lưu Ảnh :
-Trộm đạo có mù đến đâu cũng phải để ý túi bạc ông đeo vắt vẻo trên người, tiện tay chôm thì chôm túi bạc, cần gì phải trộm mấy đồng bạc lẻ ? Hơn nữa, khi ta thả mấy đồng bạc xuống lửa, ông chỉ phủi tay, còn An Chí lại không ngần ngại lao vào lửa. Phải là tiền anh ta đổ mồ hôi sôi nước mắt mà có, anh ta mới liều mạng vậy.
Lưu Ảnh cười khẩy :
-Chỉ là ta không thấy xót thôi.
Đông Triều nói :
-Có hai dạng người. Một dạng người vì nghĩa mà quên mất lợi ích của mình. Một người làm giàu trên xương máu người khác, bản thân không hề đổ một giọt mồ hôi. Ông thuộc loại thứ hai. Ta biết chắc ông ăn chặn lương bổng của anh ta. Còn có những người khác không thì ta không biết. Mọi người xem có đúng không ?
Mọi người gật đầu. Lưu Ảnh tức giận, kêu người tóm lấy Đông Triều. Đông Triều mắt sáng rỡ, lâu lắm nàng không chơi lại trò đuổi bắt. Đông Triều le lưỡi rồi nhanh chân chạy trước. Hai tên vệ sĩ không chụp được nàng, thành ra ôm chầm lấy nhau. Lưu Ảnh giậm chân, hét :
-Bắt nó ! Bắt nó !
Đông Triều vừa chạy, vừa hỏi người đi đường :
-Nha môn ở đâu ạ ?
Người đi đường chỉ cho nàng con đường ngắn nhất. Đông Triều cảm tạ rồi chạy một mạch đến nha môn, cầm dùi gióng trống kêu inh ỏi. Quan sai trong nha môn chạy ra túm cổ lấy nàng, lôi vào trong. Đại nhân đang say ngủ đã bị hồi trống kìa cắt đứt ngài khỏi giấc mộng tuyệt đẹp. Đông Triều bị thả phịch xuống đất. Nàng than đau. Đại nhân vỗ quan án, quát hỏi :
-Tiểu tử, mau xưng danh, khai báo cho bổn quan biết ngươi gióng trống có việc gì ?
Đông Triều quỳ xuống, dập đầu :
-Khởi bẩm đại nhân, tiểu nhân tên Chân Đông Triều, sở dĩ tiểu nhân bạo gan gióng trống nha môn bởi do có kẻ truy đuổi, thêm vào đó, còn muốn kêu oan cho một người.
Đại nhân mặt vuông vức, vuốt râu, điềm đạm nói :
-Hãy gọi cha mẹ ngươi tới đây thưa chuyện với ta.
Đông Triều ngẩng mặt lên, thắc mắc :
-Tiểu nhân muốn hỏi đại nhân, nếu tiểu nhân không cha không mẹ, không thân thích, chẳng lẽ không được kêu oan hay sao ?
-Nhỏ thế này ai mà tin !
Đông Triều nói :
-Chẳng lẽ có người đánh tiểu nhân đến nỗi thịt rách, máu tươm, tiểu nhân cũng không thể tố giác sao ?
-Không được nói miệng, phải viết đơn !
Đông Triều thừa biết cách viết nhưng vẫn làm bộ :
-Tiểu nhân chưa biết chữ.
-Nhờ người viết !
-Tiểu nhân không có tiền, cũng chẳng có bạn.
Đại nhân nổi tung thiên, định cho đập một trận rồi tống cổ ra ngoài. Không ngờ khi đưa mắt ra xa, đại nhân bắt gặp điều gì đó khiến ngài phải hạ giọng ngọt ngào với Đông Triều, cho phép nàng trình bày bằng miệng.
Đông Triều dõi theo mắt của đại nhân, nhìn ra sau. Lẫn trong đám người xem xử án, có một lão nhân gia tầm 50 tuổi sắc vóc cao ráo, mắt toát lên vẻ quý phái, trông giống một cao quan triều đình. Phong thái ông ta rất giống Dận Chân. Đông Triều gác suy nghĩ về lão nhân gia kia qua một bên. Nàng thuật lại câu chuyện ở quán trà.
-Tiểu nhân chỉ dùng một xảo thuật nhỏ để nhận ra đúng sai, còn nếu cần có bằng chứng cụ thể thì phải nhờ đến đại nhân.
Đại nhân gật đầu. Ngài viết trát cho đòi Lưu Ảnh và An Chí. Lưu Ảnh và đồng bọn chờ ở cổng nha môn đã lâu. Sau khi được đưa vào hắn liền ca cẩm, kể khổ này khổ nọ. An Chí thì khai ngắn gọn rằng hắn làm công cho Lưu Ảnh thì bị nuốt trọn tiền công. Đại nhân vỗ án, hỏi :
-Có không ?
Lưu Ảnh dẻo miệng nói :
-Dạ không, mặt hắn con mới gặp lần đầu.
Đại nhân hỏi An Chí có phải Lưu Ảnh nói thật không, An Chí trả lời rằng :
-Thuê tiểu nhân là hắn, mặt tiểu nhân, hắn biết rất rõ.
Đại nhân vò đầu suy nghĩ. Đông Triều nói :
-Khởi bẩm đại nhân, muốn biết lời của ai đúng, ta cứ gọi người nhà của hắn đến rồi cho bí mật nhận diện. Nếu người nhà của hắn biết người này thì Lưu Ảnh là người gian trá, ngược lại thì An Chí là người gian trá.
Đại nhân ngẫm ra, cho là phải. Ngài kêu sai nha cho gọi người nhà tên Lưu Ảnh đến. Đông Triều dập đầu thưa rằng :
-Khởi bẩm đại nhân, theo tiểu nhân thì đại nhân nên hỏi riêng từng người, kẻo có người lại dùng ám thị bẻ cong sự thật thì khốn.
Đại nhân nạt tiểu tử lắm điều :
-Tiểu tử lắm điều ! Vậy thì làm sao nhận dạng được ?
Đông Triều bình tĩnh đáp :
-Tiểu nhân có thể họa ra hình của người này.
Đại nhân không tin, Đông Triều cam đoan mình có thể vẽ được. Đại nhân bèn kêu người lấy giấy bút, đưa cho Đông Triều. Đông Triều chấm bút, vẽ một loáng đã xong khuôn mặt của An Chí. Nàng gửi cho đại nhân xem. Đại nhân rất kinh ngạc vì tranh và người giống nhau như đúc. Đại nhân chấp nhận ý kiến của nàng. Sai nha đã đưa người nhà của Lưu Ảnh tới. Đại nhân sai đưa vào phòng trong tra hỏi. Trong lúc đang tra hỏi đằng trong, Đông Triều nhướng người lên để xem xét tình hình bên trong nhưng lâu lâu lại bị sai nha ấn đầu xuống. Lâu sau, Đại nhân ra ngoài, nói :
-Con gái nhà ngươi đã thừa nhận rằng có quen người này, còn viết thư qua lại nữa.
Lưu Ảnh tái mặt trước sự tán đồng của mọi người. Dù hắn rất độc ác nhưng con gái thì ôn nhu lương thiện. Đông Triều có đọc chi tiết này trong tiểu thuyết. Lưu Ảnh chạy lại xô nàng một cái, nói :
-Tiểu tử cười cái gì ? Đại nhân, con gái tiểu nhân không thể quen hắn được. Khuê nữ luôn ở trong phòng, hắn thì ở xó nhà làm lụng đủ việc, làm sao mà gặp được ?
Đông Triều nói :
-Có thể viết thư thăm hỏi mà.
-Viết cái đầu mi ! Lúc hắn làm văn tự với ta còn phải nhờ người đọc, một quan ta đọc thành mười quan, hắn còn không biết. Ngu đến nỗi việc hắn làm đáng ra là trả một trăm quan giờ thành mười quan cũng không trả giá. Hắn...
Đông Triều toét miệng cười. Lưu Ảnh biết mình hớ, vội che miệng lại. Con gái hắn không hề quen An Chí, bản thân An Chí cũng không biết chữ, chỉ là cái bẫy mà thôi. Nhưng hắn không bắt được lời nói vừa rồi. Hắn gục đầu xuống, chịu phạt. Đại nhân kêu viết vào tờ nhận tội, lăn tay, phạt hắn một trăm quan cho An Chí, đánh mười roi. Đại nhân kêu Đông Triều lại, đưa cho nàng mười đồng :
-Thưởng cho ngươi.
Đông Triều nhận lấy ngay, mắt sáng rỡ. Đại nhân tặc lưỡi :
-Nghe nói ngươi hy sinh tiền thưởng của mình để giúp hắn ta, sao giờ lại lấy tiền ngay, ta thất vọng lắm.
Đông Triều lắc đầu :
-Tiểu nhân chỉ gửi tạm thôi, lát nữa về quán trà, tiểu nhân phải bới tro tìm lại ấy chứ. Thà bỏng tay, tiểu nhân quyết không để mất một xu.
-Ngươi mê tiền thật...
Đông Triều nhướng người, ngó vào trong :
-Tứ gia... có trong đó không ?
Đại nhân kinh hãi. Đông Triều biết tỏng mưu kế hồi nãy là do người khác bày chứ không phải là bản thân đại nhân nghĩ ra, nếu không thì vụ án đã xong ngay từ đầu rồi. Đông Triều nghiêng đầu chờ câu trả lời. Đại nhân nói thầm vào