Part 25
- Muội đã đọc cuốn sách phải không? - Thuỷ Linh nhìn ta, nghiêm mặt hỏi
- Vâng
Thuỷ Linh tỉ tỉ mím chặt môi như thể tức giận đến tột độ, song cũng thở dài:
- Được, muội đã đọc thì ta sẽ uội biết vậy!
Thuỷ Linh nâng hai tay lên, những giọt nước cũng dâng lên thành một khối nước. Hình ảnh trên khối nước đó dần được tạo ra. Một nam nhân khoác trên chiếc áo trắng là một tấm da hổ trắng. Mái tóc hơi dài cột chặt chổm ra đằng sau. Dáng người cao ráo, đôi mắt đen nhìn xa xăm. Đôi môi lúc nào cũng nhếch lên thành nụ cười có phần uy nghiêm, có phần uỷ dị. Nam nhân đó uy nghi nhìn tứ phía, giắt bên hông là một cây kiếm.
Nam nhân này, chẳng lẽ là Bạch Hổ???
- Từ từ đã, tỉ không định nói với muội đây là....Bạch Hổ?
- Đúng rồi đấy. Đây chính là đại vĩ nhân Bạch Hổ
- Chẳng phải người đã mấy trăm tuổi à không có khi phải nghìn tuổi rồi chứ?
- Với tứ đại Huyền Thoại, họ có khả năng bất tử và giữ nguyên hình dáng thời trai trẻ này.
- Có nghĩa là.....
- Đúng rồi đó, dù cho ngài đã mấy trăm tuổi hay kể cả nghìn tuổi, họ vẫn chỉ trông như 20 tuổi thôi.
Ta gật gù,Thật hâm mộ những đại vĩ nhân này quá a~.
- Muội biết đấy, hiện thân của họ là những con thú, nhưng bản thân họ không phải người hoá thú hay thú hoá người. Những gì trong cuốn sách đó cũng không hoàn toàn đúng đâu. Mỗi khi họ tấn công hoặc phòng vệ, hình ảnh con vật sẽ hiện lên trên đầu họ. Ví dụ như khi Bạch hổ tiên sinh phòng vệ, hình ảnh con hổ trắng gầm gừ hiện lên trên đầu họ.
Ta gật nhẹ đầu ra dấu hiệu đã hiểu cho Thuỷ Linh tỉ.
- Như muội đã đọc được thì khả năng miễn dịch và pha chế bùa chú của ngài là vô địch, cũng như kiếm thuật. Nhưng câu hỏi được đặt ra là: Nếu đã miễn dịch với bùa chú, thì sao mà ngài biết được bùa chú của ngài có hiệu nhiệm không?
-Ngài ấy thử trên người khác?
- Không! Như thế quả thực tàn nhẫn. Hiếm ai biết được sự thật rằng, chính ngài đã thử nghiệm trên người mình
- Không thể nào! Tỉ vừa bảo Bạch hổ đại nhân miễn dịch với bùa chú mà.
- Đúng, ta vừa nói vậy. Nhưng muội nên nhớ rằng họ sinh ra không phải đã là vĩ đại. Họ cũng xuất thân từ những con người bình thường chúng ta. Bạch hổ đại nhân cũng vậy. Ngài xuất thân cũng là một con người tầm thường như chúng ta, nhưng từ nhỏ, ngài rất thích bùa chú và kiếm thuật nên đã chuyên tâm học tập hai môn đó. Về phần kiếm thuật, ngài được cha truyền lại cho, còn về bùa chú, hoàn toàn là tự ngẫm mà ra. Những bùa chú không chắc có hiệu nghiệm hay không, ngài thử trên chính bản thân mình. Với những bùa chú đơn giản thì không sao, nhưng về sau bùa chú tăng dần độ khó lên. Và hậu quả là, với những bùa chú nặng quá, ngài lại thử trên chính mình nên có hôm hôn mê sâu đến 2 tháng. Lúc tỉnh dậy, Bạch Hổ lại tiếp tục nghiên cứu tiếp. Ngài là một thiên tài trẻ tuổi, rất được hoàng thượng trọng phụng. Ngài cứ thử nghiệm vậy cho đến năm ngài 19 tuổi, khi ngài nghiên cứu thành công loại bùa làm con người có thể liền lành vết thương trong vòng 2 phút, ngài thử loại bùa này trên chính ngài, nhưng một sự cố đã xảy ra. Loại bùa này sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều do độ sáng mặt trời, mà hôm đó là ngày trời rất nắng. Ngài bị ảnh hưởng bởi ánh mặt trời, bùa chú lành vết thương của ngài phát huy cực điểm, làm ngài miễn dịch với chính bản thân các bùa chú.
Ta có nghe qua vè các loại bùa chú nhưng thực sự chưa thử bao giờ và ta không thể ngờ được rằng nó lại có thể mạnh đến thế! Vậy tại sao ngài lại vào tứ đại huyền thoại? Điều gì làm ngài trở thành một trong số họ??
- Huyền vũ đại nương ngày đó là hậu duệ của một gia tộc rất quyền thế, nhưng ngài im hơi lặng tiếng đến mức không ai thực sự để ý đến ngài dù cho danh tiếng gia tộc ngài vang xa đến đâu. Một lần vào quán nước, Huyền Vũ đại nương thấy cảnh một nam nhân khoác trên mình tấm da hổ trắng , ngồi trên không trung nhiệm bùa hai tên quan lại ức hiếp người dân nghèo đói. Huyền Vũ đại nương thấy ngay được những gì trong Bạch Hổ, và ngài đã mời Bạch Hổ cùng tham gia vào nhóm của ngài, chu du khắp thiên hạ, diệt trừ yêu quái, đem lại thái bình cho thiên hạ. Và Bạch Hổ ngài đã chấp thuận. Và như muội biết
Woa, hoá ra là vậy. Nhưng chỉ vậy thôi sao lại khiến cả bốn vị bất tử được? Sao họ có thể sống mãi mà không già đi? Cái thế giới này càng ngày càng thần bí a
~Hình ảnh trên nước lại tan biến đi mất. Thuỷ Linh tỉ vội đứng dậy, liếc nhìn trời mây:
- Ôi, đã xế trưa rồi. Ta đi xem cơm thế nào...
Ta vội kéo tay tỉ ấy, ta vẫn muốn nghe thêm truyện mà, với còn mẫu thân ta nữa:
- Muội muốn nghe thêm truyện cơ
~- Không được. giờ muội phải đi ăn đã
- Đi màaaaaa- ta kéo dài giọng, nũng nịu nhìn đại tỉ kính mến
Đại tỉ đảo mắt một hồi, rồi cuối cùng cũng bị ta khuất phục. Ha ha
Tỉ nhẹ nhàng ngồi xuống, và khối nước lại hiện lên trên theo bàn tay điêu luyện của tỉ.
Hình ảnh một nữ nhân mái tóc dài, vàng óng được che dấu bởi một chiếc mũ đầu rồng xanh lục. Mái tóc dài được cột gọn đằng sau đầu rồng, vài lọn tóc vàng rủ xuống khuôn mặt thanh tú, đôi môi hồng hồng nở nụ cười tươi, khi nhìn khiến ai cũng liên tưởng đôi môi đó rất ngọt ngào như trái mận vậy. Đôi mắt đen láy, mở to, làm người ta như thấy đằng sau đôi mắt đó là