Part 26
Bỗng Thuỷ Linh nhíu mày, nhìn ra xa. Hình ảnh nước bỗng dưng rơi xuống. Ngạc nhiên nhìn đại tỉ rồi Ta quay lại nhìn theo hướng tỉ ấy, nhưng chẳng có gì hay cũng chẳng có ai cả. Ta kéo kéo tay áo tỉ, trong tâm cũng nhận thức được điều chẳng lành:
- Có chuyện gì vậy?
Tỉ quay sang nhìn ta, xoa đầu rồi cười:
- Không sao đâu. Muội đừng lo
- Ơ thế tỉ kể tiếp đi chứ?? - mặt ta tự dưng đần thối ra
- A ừ nhỉ.... Ừm đến đâu rồi... A! Chu Tước đại nhân mang cho Thanh Long nương nương những mũi tên. Và cũng chính ngài- Chu Tước đại nhân đã giúp đỡ và truyền thụ cho Thanh Long nương khả năng bắn cung ấy. - Thuỷ Linh tiếp tục nhưng lần này tỉ ấy không dùng hình ảnh nước nữa
- Vậy xét về mặt này thì chắc hẳn tài bắn cung của Chu Tước đại nhân phải hơn của Thanh Long nương nương chứ??
- Muội quên là, thú rừng vì mến ngài Thanh Long, nên luôn ở cạnh, mang đồ ăn cho ngài sao? Khả năng bắn cung của Thanh Long còn được nuôi dạy bởi thú rừng.
Ta kinh ngạc nhìn tỉ ấy. Không thể nào! Khả năng nói chuyện với thú từng chỉ có gia tộc họ Lâm và những người đại diện cho thú vật - hay ít nhất đó là những gì ta biết thôi mà?
- Là do thuật, đúng không tỉ?? Ngài ấy chế ra một loại thuật giúp chính ngài ấy hiểu tiếng động vật phải không?- ta quay sang nhìn tỉ ấy
- Đúng rồi. Đó chính là thuật. Nhờ thuật đó, Thanh long đại nương mới có thể nghe, hiểu và nói chuyện được với thú rừng. Nhờ vậy, ngài có sự chuẩn xác của mắt chim ưng, mũi tên lao đi vun vút c ắm vào da thịt đối phương như tắn tấn công. Khả năng bắn cung của ngài là không ai địch nổi. Sau này, nhờ Chu tước đại nhân giới thiệu, Huyền Vũ đại nương biết về Thanh Long nương nương, ngay từ lần gặp đầu tiên, Huyền Vũ và Thanh Long như hai chị em thất lạc lâu năm tìm lại đượci k k nhau vậy. Hai người hợp nhau kinh khủng. Và Huyền Vũ nương biết rằng Thanh Long rất đáng tin và giao cho Thanh Long vị trí phòng thủ trong nhóm. Ngài đảm nhiệm vị trí trị thương và phòng thủ khi ba người kia thất thủ.
- Oa. Thật giỏi quá! Ước gì muội được như bọn họ
Thuỷ Linh ngạc nhiên nhìn ta, rồi cười:
- Muội đùa ta phải không? Trước giờ họ nhà Lâm không có ai có dòng máu có thể hồi sinh người khác đâu đấy. Rồi cả nói chuyện với cây cối, động vật. Khả năng làm cây với điều khiển cây cối có hơi bất tiện vì còn phụ thuộc vào ánh sáng và đất nhưng chẳng phải thế đã rất lợi hại sao?
Khẽ nâng tay lên, một bụi hoa hồng theo chiều đó cũng mọc lên, ta quay sang nhìn Thuỷ Linh đại tỉ, cười toe:
- Muội còn phải học hỏi nhiều!
**************************
Thoắt cái đã sang ngày mới rồi, hôm nay An La đến chơi với ta đấy. Vừa mở đôi mắt nặng trĩu dậy, ta đã thấy tà áo màu đỏ đứng cạnh chiếc bàn trà kha trà cho ta. Ta quay người về phía muội ấy rồi ngắm nhìn thật kĩ. Người của An La rất mảnh mai, nhẹ tựa lông hồng, gió thổi một cái là có thể bay đi ngay. Làn da hồng hào làm tăng thêm vẻ đẹp của tà áo rực lửa. Tóc dài và đen luôn được búi gọn bởi hai chiếc kim châm cũng màu đỏ luôn. Đôi mắt to và xanh, đôi môi cũng đỏ rực, không cho người ta cảm giác chói mà là một cảm giác người trước mặt thật thanh tao, cao quí và không bị chìm trong vẻ rực rỡ của lửa mà nữ nhân đó còn làm mình thêm nổi bật trong vẻ đẹp của lửa nữa kia. " Khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang. Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh! Quả là một Thuý Vân thời cổ đại, thật đẹp quá a~ " - nhìn chăm chú vào muội ấy, ta không thầm ghen tị, một sắc đẹp hoàn hảo nha.
Một giọng nói đưa ta thoát khỏi vẻ đẹp của Hoả tiểu thư:
- Thưa Hoàng hậu, người nhìn An La tỉ của ta như vậy là có ý đồ gì chăng?
Khuôn mặt yêu nghiệt của Thổ Tinh hiện ra sau cửa, đệ ấy đi vào, bình thản nhìn ta, nở một nụ cười bỡn cợt. A~ ta thật muốn phi cái gì vào mặt đệ ấy quá. Mái tóc nâu nâu loà xoà, như thể đệ ấy chẳng bao giờ chịu chải tóc cả. Ánh mắt nghịch ngợm quét khắp nơi. Ta dường như chưa bao giờ thấy ánh mắt đó nghiêm túc hay tức giận cả, Thổ Tinh đúng là đất, lúc nào cũng dịu nhẹ. Làn da nâu nâu ẩn trong tà áo nâu. Nói chung tất cẩ đều được, trừ việc khuôn mặt baby đáng yêu còn lại quá yêu nghiệt. Hình như giông giống với.......Hoàng Thần.
Khỉ thật! Tên cẩu kia, mi dạy dỗ tiểu đệ của ta thế à? Đợi khi mi về ta sẽ dạy dỗ lại mi sau.
An La dịu nhẹ giọng lên tiếng:
- Tỉ đã tỉnh giấc, người nên dậy ăn sáng.
A~ câu này nghe quen quen, nhưng ta không nhớ đã nghe nó ở đâu...
********************
* mười mấy năm trước*
- An La muội à, dậy đi chơi với ta đi- tiểu Ân Ly khẽ lay lay tiểu An La dậy.
Tiểu An La trở mình, giọng vẫn còn ngái ngủ:
- Tỉ đi một mình đi. Mai muội còn phải học lễ nghi, học phép nữa
- Dậy đi màaaaaaaaa- Tiểu Ân Ly kéo dài giọng
- Không, muội mệt lắm - tiểu An La trở mình, quay lưng về phía Ân Ly
Tiểu Ân Ly giận dỗi đi ra khỏi phòng.
* sáng hôm sau*
- Muội đã tỉnh giấc, nên dậy ăn sáng - tiểu Ân Ly vẫn còn giận dỗi nói
Định đứng dậy bỏ đi thì bị tiểu An La kéo lại:
- Đừng giận muội nữa
************************
- Muội đang giận ta