Part 27
Một giây...hai giây...ba giây... Không đau một chút nào sao?? Đáng nhẽ ra lúc này mũi tên phải xuyên vào người ta rồi chứ??
Ta mở mắt ra xem có chuyện gì xảy ra...
Thân mình to lớn ngã quị xuống chân ta..
Nền máu đỏ chảy dọc xuống bộ lông trắng muốt nhỏ giọt xuống đất...
- TIỂU BẠCH
Tim ta ngừng đập. Mắt ta mở to nhìn thú cưng của ta. Vội vàng quì xuống đỡ đầu Tiểu Bạch, con sói trắng khe khẽ hé mắt, nói với ta: " Chỉ cần tỉ an toàn, là ta yên tâm"
Tiểu Bạch là một con sói núi tuyết, loài có nội công vô cùng thâm hậu, một mũi tên quèn thì chỉ là vết thương ngoài da với chúng. Nhưng tiểu Bạch ra nhiều máu thế này...chắc chắn vết thương đó đã được tẩm độc...
Ôi, con sói trắng của ta, người bạn trung thành nhất của ta, ai đã làm em bị thương thế này...
Nước mắt trào ra...ta không thể chịu nổi nếu không có tiểu Bạch bên cạnh...
Khó chịu... Ta cảm thấy cực kì khó chịu.
Căm phẫn....
chà! Hai tên kia, mi đùa nhầm người rồi đấy... Dám bắn thú cưng của hoàng hậu nương nương, ta sẽ cho các người nếm mùi vị đau đớn, ta sẽ cho các người phải ước là các người chưa từng được sinh ra và hối hận vì đã bắn thú cưng của ta...
Không thể kiểm soát nổi, mọi thứ trong lòng ta bùng ra, như một ngọn lửa uất hận
Giá như...người đỡ mũi tên ấy là ta...
ta hất nhẹ tay lên, một thân cây to lớn vươn lên trời, và cứ vươn mãi về phía tên phục kích đang tháo chạy. Rồi một cành cây kia cũng vươn mãi tới khi tóm được chân tên kia, lôi xềnh xệch về. Mặc kệ cho hắn có bị quăng quật trên khắp mái nhà. Khung cảnh xung quanh ta như mờ lại...
Nếu như tiểu Bạch không qua khỏi cơn độc mà chúng mang tới...
Nếu như....
Hai chữ nếu như cứ vang lên trong đầu ta...
Căm ghét...
Ta căm ghét chúng...
Ta nắm chặt tay lại
Như nhận được lệnh, thân cây siết quanh cổ tên thứ nhất...
Hắn vùng vẫy, vùng vẫy...
Ta đâu thể cho ngươi chết dễ dàng thế được, tất nhiên cành cây đó phải có gai rồi, thế nên ngươi mới thấm được cơn đau vào tận xương tận tuỷ, phải không??
- Dừng lại đi, Ân Ly
Giọng nói mềm mại vang bên tai ta, quay sang, thân hình trắng muốt cúi xuống chạm nhẹ vào vết thương của tiểu Bạch, vết thương đó đóng băng lại. Tuyết không nhìn ta, vẫn tiếp tục xem vết thương của tiểu Bạch:
- Dừng lại đi, hắn ta chết mất
- Mạng phải đổi lấy mạng- ta gằn giọng
Nắm chặt tay vào tiếp, ta sẽ nghiền nát cổ hắn cho đến khi, cái đầu lìa khỏi cổ...
Có gì đó đập mạnh vào cổ ta, mọi thứ mờ dần, rồi đen kịt...
************************
- Tiểu Bạch, tiểu Bạch của ta đâu???
Bật dậy, ta nhìn quanh, nói như hét lên.
An La muội nhẹ nhàng đỡ ta nằm xuống, lấy khăn ướt chấm chấm lau mặt cho ta rồi nhẹ nhàng nói:
- Tuyết đưa tiểu Bạch tới Trần Quang Thú. Còn Thổ Tinh đi tra hỏi hai tên thích khách.
- Sao ta lại nằm đây?? Ta muốn đi đến chỗ tiểu Bạch - ta ngây ngốc hỏi An La muội, trong lòng vẫn không ngừng lo lắng.
- Tỉ không nhớ gì ư?? - An La muội ngạc nhiên nhìn ta gật đầu
- Ừm... Đại khái là tỉ rất tức giận vì tiểu Bạch bị bắn và tỉ...ừm... biến đổi. Đôi mắt tỉ hằn đỏ, đen kịt, không khí xung quanh như ngưng đọng lại. Tỉ lúc đó...trông rất đáng sợ. Tỉ làm cây mọc lên và suýt gi3t chết một tên thích khách, và còn nói những lời lẽ đáng sợ nữa... Tuyết đã đến và đánh vào cổ tỉ ngất đi trước khi gi3t chết hắn.
- CÁI GÌ CƠ?? Ta không thể....ta đã...làm thế...sao?? - tâm trạng hoảng loạn khi nghe An La nói, ta gần như hét lên.
An La muội gật đầu, ta hoảng loạn, lấy chăn trùm kín mình. Trước đây, ở thế giới kia, mỗi khi sợ hãi, ta lại lấy chăn trùm kín mình, riết cũng thành thói quen...
- Hoàng hậu giá lâm! - giọng Gia Phong vọng qua lớp chăn.
Ta vẫn trùm kín người, nói vọng qua lớp chăn ấy:
- Miễn lễ
- Thưa hoàng hậu, về cuộc đột kích vừa rồi, thần đã gửi ngay một cơn gió đến báo cho Hoàng Thượng. Người nói người sẽ về ngay.
Bật dậy, bỏ đống chăn ra khỏi người, ta tức giận nhìn Gia Phong. Hừm, Gia Phong thật ngu ngốc. Hoàng Thần còn việc ở đó, mi gọi về làm chi. Ta vẫn ổn, vẫn tự lo được mà, sao lại làm hắn lo lắng cuống lên thế??
- Sao ngươi lại nói cho hắn?? Hắn còn bao nhiêu việc phải lo mà.
- Bẩm hoàng hậu, xin người yên tâm, Hoàng thượng đã xong việc rồi...
Đang nói, bỗng Gia Phong im bặt lại, một cơn gió lùa tung cửa ùa vào hắn. Ta vẫn chưa hết tức giận, nhìn chằm chằm vào hắn. Hắn nhìn ta rồi cúi người:
- Bẩm, Hoàng thượng đã về.
Ta trợn tròn mắt. Cái gì cơ?? Tên cẩu hoàng thượng đã về rồi á? Nhưng Gia Phong chỉ mới nói với ta vài phút trước thôi mà. Đầu ta như bị quay như chong chóng.
- Nếu như người chưa biết, thì có thuật xuyên không gian. Một trong những thuật nổi tiếng của Tộc của Thanh Long đại nhân ngày đó.
Giờ thì ta thật sự bị hoảng loạn và kính phục cùng một lúc. Thuật xuyên không gian nghe giông giống cánh cửa thần kì của Doremon quá. @@
**********************
Ta đặt chân xuống đất, ta muốn đi thăm tiểu Bạch quá! Nói nghe mà buồn cười, dù chỉ mới gặp nhau, ta với Tiểu Bạch như thể đã gắn bó với nhau từ lâu. Lúc có biến, lúc nào tiểu Bạch cũng ở cạnh ta, không nói gì nhiều nhưng với ta cũng là một sự an ủi lớn.
Giật mình thấy bàn tay đưa xuống, nâng cằm ta lên. Chưa kịp nói gì, vật thể mềm ấm nào đó đã tấn công môi ta. Ta nhắm mắt lại tận hưởng nụ hôn đó.
Ngọt....
Hắn cắn nhẹ môi ta làm ta trừng mắt nhìn