CHƯƠNG 105: CHUYÊN ĐI ĐÂM CHỌT
Editor: Luna Huang
Anh Đào bây giờ là gương mặt sốt ruột, nàng phụng mệnh ở cửa đón tứ tiểu thưđi gặpđại tiểu thư a! Thế nào, thế nào Khương tiểu thư vừa mở miệng cho người cút.
Hơn nữa trong phòng đại tiểu thư từng đợt tiếng thét chói tai… Thực sự là nghe thật là làm cho người ta sốt ruột a! Thế nhưng không có mệnh lệnh nàng lại không dám tự mình làm chủ tiến thất, trong phòng là Khương tiểu thư, vậy hẳn là, sẽ không có chuyện gìđi?
Vu Lệ Hương tự nhiên cũng nghe thấy được thanh âm hổn độn đánh chửi trong phòng, trừng hai mắt nàng đang muốn nói. Bỗng nhiên, cửa phòng thoáng cái từ bên trong bịđạp ra.
Anh Đào kinh hô một tiếng lui về phía sau, suýt nữa bị cửa vỗ trúng.
Sau đó chỉ thấy một nữ tử từ trong nhà lao tới, đẩy Anh Đào ra bỏ chạy. Nhìn kỹ dĩ nhiên là Vu Xá Nguyệt! Tay phải nàng lôi kéo Ngưng nhi, trên mặt hai người đều là biểu tình cười hì hì, trước sau chạy đi.
Tiếp theo là Khương Doanh theo sát phía sau, vẻ mặt nàng đỏ bừng nhìn mồ hôi nhễ nhại, mã tiên sao, tức giận sải bước đuổi theo.
Vu Lệ Hương thấy vậy kinh ngạc hai tay che miệng, đây là chuyện gì xảy ra a!
Vu Xá Nguyệt trực tiếp chạy ngang qua Vu Lệ Hương. Thời gian sắp gần kề, nàng bỗng nhiên bước sai một bước rồi chạy đi.
Nên, Vu Lệ Hương chỉ cảm thấy Vu Xá Nguyệt ở mặt nàng lung lay một chút, sau đó lúc nàng còn không có phản ứng kịp, phía sau Khương Doanh cùng nàng đụng đầy cõi lòng.
Vu Xá Nguyệt chạy xa, chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng “ai yêu”, nàng cười cười không quay đầu lại, trực tiếp lôi kéo Ngưng nhi một đườngđi Quần Tinh trai.
Khương Doanh nhiều năm tập võ, tuy rằng vóc người tiêm sấu thế nhưng thập phần có cơ thể, hơn nữa nàng lớn hơn Vu Lệ Hương hai ba tuổi, lần này hầu nhưđè chết Vu Lệ Hương.
Lần này Vu Lệ Hương thượng không đến khí, liền điên cuồng dụng cả tay chân đẩy Khương Doanh.
Khương Doanh vốn làđang nổi nóng, Vu Lệ Hương dám đẩy nàng, nàng tự nhiên làđứng dậy giơ tay lên quạt cái tát, tức giận mắng một câu “Ngươi tiện nhân này! Cũng dám cản đường ta.” Sau đóđứng lên tiếp tục đuổi theo.
Anh Đào chưa tỉnh hồn nhìn Khương Doanh chạy, lúc này mới vội vội vàng vàng tiến thất nhìn.
Nàng chỉ thấy Vu Lưu Vân kinh hoảng ngồi dưới đất, trên mặt tất cảđều là nước mắt, nhất phó dọa sợ. Bên cạnh nàng tất cảđều là ghế bị lật ngã cùng mảnh vỡ bình hoa, hình dạng thập phần chật vật.
——
Vu Xá Nguyệt cùng Ngưng nhiđi ra ngoài không bao xa, Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên ngừng. Ngưng nhi chạy thở hồng hộc, kinh ngạc hỏi: “Tiểu thư, làm sao vậy?”
“Đúng rồi, ngươi như vậy…” Vu Xá Nguyệt kéo Ngưng nhi, rỉ tai vài câu với nàng.
Ngưng nhi vừa nghe liền liên tục gật đầu nói: “Ta hiểu được.”
Sau đó Vu Xá Nguyệt liền buông lỏng tay ra, bỏ lại Ngưng nhi, tự chạy đến Quần Tinh trai.
——
Một chốc lát này, Khương Tình Tuyết còn thật làđang bồi lão phu nhân. Bà tức hai đang nói chuyện, một nha hoàn liền tiến thất bẩm báo: “Lão phu nhân, tam tiểu thư tới.”
Khương Tình Tuyết vốn đang cười ha hả, nghe xong câu này trong lòng lắc lư một cái, mí mắt bắt đầu nhảy dựng lên. Nàng rõ ràng an bài Vu Xá Nguyệt theo Lưu Vân các nàng học tập, làm sao sẽ bỗng nhiên chạy sang bên này?
Nha hoàn kia vừa nói xong, lão phu nhân còn không có há mồm, Vu Xá Nguyệt liền tự mình chạy vào phòng. Nàng bụm mặt khóc đềđề nói: “Tổ mẫu ~”
Lão phu nhân vừa thấy Vu Xá Nguyệt khóc thành như vậy cũng là hoảng sợ. Có thể nói Vu Xá Nguyệt là một tôn nữ hiểu chuyện nhất trong các tôn nữ, ngoại trừ chuyện của Tân Chỉ lúc đó màđã khóc, liền cũng không lộ ra dáng vẻủy khuất nữa.
Lão phu nhân vội vã ngoắc tay nói: “Ai yêu ai yêu, Nguyệt nha đầu đây là thế nào? Mau tới đây để tổ mẫu nhìn xem.”
Vu Xá Nguyệt bị nàng nói trong lòng khẽđộng, nếu như không phải là sớm biết rằng ý tưởng chân thật của lão thái thái, nàng đại khái sẽ bị loại biểu hiện giả dối từái này lừa.
“Tổ mẫu…” Vu Xá Nguyệt tiến lên vài bước, trực tiếp nhào vào trong lòng lão phu nhân, thất thanh khóc rống lên.
Muốn nói người lớn tuổi chính là chịu không nổi một