Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

CHƯƠNG 147: MỘT ĐÊM QUỶ DỊ


trước sau

CHƯƠNG 147: MỘT ĐÊM QUỶ DỊ

Editor: Luna Huang

Đô ngự sử Trần Minh thăng là một lão đầu hơi mập, ánh mắt hắn vòng vo chuyển, từ phía sau tiến lên trước dò hỏi: “Vu tướng a, nữ nhi của nhà ngươi cũng nhiều, không biết tam tiểu thư nàng…đã có hôn phối chưa a…”
Vu Hàn Thiên nghe xong sửng sốt, mà trong lòng Khương Tình Tuyết bỗng nhiên hiện lên một tia linh quang, lập tức nói: “Còn chưa có! Cô nương này bệnh vừa khỏi, chúng ta nơi nào sẽ suy nghĩ nhiều như vậy. Trần đại nhân nếu là có hảo ý, không ngại cùng lão gia nhà ta nói một chút. Bất quá là chuyện của hai năm nữa, sớm dựđịnh cũng tốt.”
Trần Minh Thăng vừa nghe trên mặt cứ vui vẻ như nở hoa rồi, liên tục khom lưng nói: “Hảo! Hảo! Đa tạ phu nhân cho cơ hội này a.” Hắn nhìn ra được sau này Vu Xá Nguyệt tuyệt đối là một hàng đoạt, vẫn là nhân lúc hiện tại vừa bộc lộ tài năng thú trở về, chíít sính lễ vẫn là quy cách của thứ nữ.
Thật chờ sau này nàng thăng chức nhanh, vậy lao lực nhiều lắm a!
Mấy quan viên khác đại khái hiểu ý tứ của hắn, đều êẩm nói: “Lão Trần, ngươi đây coi là quá khôn khéo, bất quá có thể thành hay không cũng không nhất định a.”
“Đúng vậy, nhà ai mà không có mấy công tử a.”
Vu Hàn Thiên vẫn còn nhớ lời của phu nhân mình, trong lòng cũng thông suốt, cũng hiểu được đó là một chủý a! Coi như là không thể gả cho bát hoàng tử, cũng là có thể mau để nàng gả cho người khác. . . Bất quá cũng không biết lão thái thái có thể không có trở ngại hay không. Lão thái thái vẫn cảm thấy Vu Xá Nguyệt không có uy hiếp, hắn vẫn phải đi về khuyên nhủ lão nương a.
Chúng quan liêu ra cửa cung liền thẳng đến mã xa nhà mình, đại bộ phận các công tử tiểu thưđều đã trở về ngồi chờ trên xe ngựa.
Xa phu các nhà kiểm số xong, từng chiếc một lái rời cửa cung.
——
Vu Xá Nguyệt ngồi ở trên mã xa hoảng động, như lúc đến vẫn dựa vào cái đệm nhắm mắt dưỡng thần, nàng thủy chung cũng không nhìn Vu Âm Nhi một mắt, hình như các nàng chưa từng lén nói chuyện với nhau.
Vu Tịnh Hoa vẫn lạnh lùng trừng mắt nhìn Vu Xá Nguyệt, nàng vẫn như cũ ghi hận chuyện Vu Xá Nguyệt ngày hôm nay câu dẫn Ngự Cảnh. Nhưng rõ ràng ánh mắt kia của Vu Tịnh Hoa đều sắp nhìn thấy nàng, Vu Xá Nguyệt lại như không có cảm giác được, chính là không mở mắt.

Giữa mọi người, để cho người mê hoặc vẫn là Vu Lệ Hương. Từ lúc ở ngự hoa viên cùng Vu Xá Nguyệt tách ra, gặp lại Vu Lệ Hương vẫn duy trì dáng dấp ngọt ngào, bộ dáng ôn nhu, hình như cả người đều bay lên một dạng. Nhất là vừa đi thảđèn về, loại cảm giác này thực sự là gấp đôi a.
Muốn nói nàng ở bách hoa yến chưa chạm đến nam nhân ngưỡng mộ trong lòng, vậy là ai cũng không tin. Bất quá bách hoa yến vì nam nữ quen biết là chính, cái này cũng được xem là duyên phận.
Nên, trong trong buồng xe trầm mặc trầm trọng, cũng chỉ có Vu Lệ Hương tâm tình khoan khoái cố tình “Quan tâm quan tâm” Vu Âm Nhi.
Cả người Vu Lệ Hương tản ra ánh sáng ôn nhu nói với Vu Âm Nhi: “Ngũ muội muội a, ngươi đây là bị ai đánh vậy?”
Vu Âm Nhi giương mắt nhìn Vu Lệ Hương một mắt, thanh âm nhát gan nói: “Trời tối, nhìn không thấy đường. . .tự té.”
“Nga.” Vu Lệ Hương vừa nghe liền không hỏi nữa, sau đó tự mình duy trì một loại tâm tình tốt đẹp.
Vu Tịnh Hoa đối diện nàng liếc mắt, trong miệng tựa hồ là lầm bầm một câu có bệnh.
——
Mã xa chạy ở trên đường coi như bình ổn, trong buồng xe một mảnh hôn ám. Bốn người đều nhắm hai mắt lại, như bị vây trong bồi hồi nửa mê nửa tỉnh.
Ngay thời gian Vu Xá Nguyệt cho là mình đang ngủ, thùng xe bỗng nhiên giống như là muốn khuynh đảo một dạng đung đưa kịch liệt, bên tai truyền đến thét chói tai của Vu Lệ Hương, cùng với tiếng người hí và một câu chửi bới của xa phu.
“Làm sao vậy làm sao vậy! Chuyện gì!” Vu Lệ Hương sợ hãi, một tay ôm lấy Vu Âm Nhi bên cạnh. Vu Âm Nhi rút khẩu lãnh khí, đại khái là bị Vu Lệ Hương chạm vào mặt.
Hoảng động nàu không có duy trì liên tục bao lâu, rất nhanh thì ngừng lại. Thùng xe vừa vững định, Vu Xá Nguyệt lập tức vén màn cửa lên thăm dò nhìn ra phía ngoài, chung quanh là nhai đạo buổi tối, xa phu đứng ở trước xe ngựa tra xét, mã xa của Vu Hàn Thiên ngừng ở phía trước, phía sau còn có mã xa của Ngưng nhi và mấy nha hoàn, đây hết thảy đều là thập phần bình thường.
Vu Xá Nguyệt cau mày hỏi: “Đây là thế nào?”
Xa phu kia nhìn chung quanh, dùng giọng nói thập phần không xác định nói: “Hình như có cái gì, chạm qua mã xa một cái rồi lướt qua. . . Ta nhìn không thấy a.”
Vu Xá Nguyệt thiêu mi, “Chạm mã xa một cái liền đi rồi?”
Nói đùa, có thể chạm mã xa đến sắp lật đó cũng không phải là vật nhỏ a, làm sao sẽ chạy nhanh như vậy hơn nữa xa phu nhìn không thấy? Không phù hợp kiến thức vật lý sơ trung!

Lúc này, Anh Đào cũng từ mã xa phía trước bước xuống, nàng chạy đến trước xe của Vu Xá Nguyệt bên này hỏi vài câu, xa phu cũng vẫn là trả lời như vậy. Anh Đào không có biểu thị bất kỳ nghi vấn nào liền xoay người lại.
Sau đó, xe lại tiếp tục lên đường.
Bánh xe cổn động, Vu Xá Nguyệt liền lùi về bên trong xe ngồi, trong lòng nàng cảm giác là lạ, cho nên vẫn là mở màn xe nhìn ra phía ngoài. Bên ngoài bóng cây lắc lư, không thấy trăng sao. Sách, đây là một thời gian giết người tốt a.
Vu Tịnh Hoa cũng nghe phu xe bên ngoài nói, nàng khinh bỉ trừng mắt nhìn Vu Lệ Hương đang sợ nói: “Không sao, chớđại kinh tiểu quái. Mỗi người đều không nhịn được hách như thế.”
Vu Lệ Hương ngang nàng một mắt, “Ngươi gan lớn, ngươi thế nào không đi ra tự hồi phủ.”
“Đó cùng gan lớn có quan hệ gì!”
Vu Lệ Hương như trước dựa vào Vu Âm Nhi, nhớ ra chuyện kinh khủng gìđó tựđắc ôm song chưởng tội nghiệp của mình nói: “Có phải là quỷ hay không a? Đã trễ thế này. . . Bên ngoài một mảnh đen nhánh. . .”
Vu Tịnh Hoa vốn là không sợ, bị nàng hách đến sắc mặt trắng nhợt, cường ngạnh nói: “Uy! Ngươi đừng nói nữa! Buổi tối muốn

làm gì a?”
Vu Xá Nguyệt nhìn bóng đêm hôn ám bên ngoài, bỗng nhiên nói: “Ai, các ngươi có nghe nói qua lời đồn của bách hoa yến chưa a.”
“Tin đồn gì?” Vu Tịnh Hoa kỳ quái hỏi, về bách hoa yến Vu Xá Nguyệt làm sao có thể biết nhiều hơn nàng?
khóe miệng Vu Xá Nguyệt của kéo lên một nụ cười, từ từ nói: “Nga, thì là có một tiểu thưđại hộ nhân gia, bách hoa yến nàng rơi xuống nước, sau lại. . .”
Chỉ chốc lát sau, chợt nghe trong mã xa truyền đến từng đợt thét chói tai.
“A —— ta không thích nghe nữa!”
“Vu Xá Nguyệt!”

Vu Xá Nguyệt buông rèm xe xuống, quay đầu lại cười hỏi: “Nhị tỷ chuyện gì.”
Vu Tịnh Hoa chỉ vào lỗ mũi của nàng cảnh cáo nói: “Ngươi cốýđi! Ngươi, ngươi bớt làm chúng ta sợđi!”
“Nga ~” Vu Xá Nguyệt nhún nhún vai, không thấy mặt của ba người kia trắng bệch. Nói cho cùng vẫn là các nàng không phải đều là tám lạng nửa cân sao ~ người nhát gan.
——
Mã xa lái qua bên nhai đạo, trong một hẻm nhỏ một mảnh hỗn độn, xung quanh tối không ngọn đèn, nhưng vịđạo của máu thập phần nồng nặc.
A Ly dẫn theo kiếm phóng tới, mọi nơi lo nghĩ tìm kiếm. Trên tâm khẩu của hắn có rất nhiều vết máu, trên mũi kiếm cũng đang rỉ máu. Nhưng chút máu này thoạt nhìn tựa hồ cũng không phải của hắn.
Rất nhanh, hắn trong bóng đêm nhìn thấy bạch sắc. A Ly lập tức tiến lên, chỉ thấy Ngự Cảnh ngồi ngay ngắn ở góc tường, hắn từ từ nhắm hai mắt, môi mím thật chặt, giống như là mệt mỏi dựa vào ở chỗ này nghỉ ngơi một dạng —— nếu như trên gấm vóc bạch sắc không có nhuộm vết máu to.
“Chủ tử?” A Ly nhẹ giọng gọi hắn, nhưng Ngự Cảnh không hề hay biết.
A Ly cất xong kiếm, đưa tay đỡ Ngự Cảnh lên trên lưng mình, sau đó nhỏ giọng bước nhanh chạy ra ngõ nhỏ.
——
Ba chiếc xe ngựa đậu ở trước cửa tướng phủ, chúng vị cô nương lần lượt được bọn nha hoàn giúp đỡ xuống.
Sau khi xuống xe Vu Xá Nguyệt nhịn không được duỗi người, mặc dù nàng thức đêm, luyện công đều được tập quen, lúc này cũng vẫn như cũ cảm thấy thể xác và tinh thần uể oải, sáng sớm ngày mai chỉ sợ là không đứng dậy nổi.
Ngay cả nàng cũng cảm thấy mệt, người khác tự nhiên cũng oán giận chân mỏi thắt lưng đau.
Vu Xá Nguyệt ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, mây đen đã tán đi, ánh trăng lại xuất hiện.
Bên kia, Vu Hàn Thiên tự mình đỡ Ninh Sương xuống xe ngựa, biểu diễn thương yêu cưng chìu của hắn đối với Ninh Sương. Khương Tình Tuyết vốn tưởng rằng Vu Hàn Thiên sẽ trực tiếp mang theo Ninh Sương trở về, nàng đang muốn gọi Anh Đào, lại không nghĩ rằng, Vu Hàn Thiên thả Ninh Sương xuống cư nhiên lại quay đầu, vươn tay với mình.
Khương Tình Tuyết sửng sốt, lại có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh, mừng rỡđưa tay cho Vu Hàn Thiên. Đáng thương nàng còn là một chính thất, cư nhiên dễ dàng bị cảm động như vậy.
Vu Hàn Thiên đỡ Khương Tình Tuyết xong buông ra, quay đầu nói với Ninh Sương: “Ngươi tự trở về trước đi.”
Khương Tình Tuyết vừa nghe trong lòng kinh hỉ vạn phần, Vu Hàn Thiên đã cực kỳ lâu. . . Cũng không có qua đêm ở chỗ nàng a.

“Vâng, lão gia phu nhân cũng sớm nghỉ ngơi.” Sắc mặt của Ninh Sương ôn nhuận nói.
Đây là lúc Ninh Sương vào cửa tới nay, Vu Hàn Thiên lần đầu tiên nói buổi tối không bồi nàng. Nhưng nàng cũng không biểu hiện ra một tia mất hứng hoặc là không quen chút nào.
“Lão gia. . .” Ánh mắt của Khương Tình Tuyết dịu dàng nhìn Vu Hàn Thiên.
Vu Hàn Thiên vỗ vỗđầu vai của nàng nói “Đi thôi.”
Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, Vu Lệ Hương kinh ngạc hỏi: “Ninh Sương có phải sắp thất sủng rồi không?”
“Khó nói a.”
Trong lòng Vu Xá Nguyệt còn có chuyện, nàng lôi kéo Ngưng nhi nói: “Đi, chúng ta mau về thôi.”
“Nga. . .”
——
Một lát sau, trong phòng của Khương Tình Tuyết.
Vu Hàn Thiên cau mày nhìn nữ nhi trước mắt, thập phần túc mục nói: “Lưu Vân. Hôm nay ngươi thiếu chút nữa chọc ra chuyện lớn rồi.”
“Cha!” Vu Lưu Vân bất an phản bác, “Ta chỉ là. . .”
“Ta biết ý tứ của ngươi. Hôm nay là ngươi bảo Anh Đào truyền lời cho Tân Chỉ.” Vu Hàn Thiên nghiêm nghị nói: “Ngươi làm chuyện gì vi phụ cho tới bây giờ cũng sẽ không ngăn cản, nhưng là chuyện này bất đồng, Tân Chỉ cùng Vu Xá Nguyệt không thể có lui tới gì, ngươi cũng đừng nghĩ trộn bọn họ với nhau.”
“Vì sao a.” Vu Lưu Vân tức giận, mặt tê liệt cao lãnh của nàng một khi nghiền nát, sẽ lại cũng dán không được nữa.
“Ngươi chỉ biết là phương diện này cóđại sự thì tốt rồi, còn lại không nên hỏi nhiều.” Vu Hàn Thiên cau mày, xua tay đuổi người, “Vi phụ cũng sẽ không hại ngươi, ngươi phải lời nói của ta, trở vềđi.”
Vu Lưu Vân còn chưa đi, Khương Tình Tuyết từ nội đường đi ra, vẻ mặt tức giận nói: “Lão gia hồi lâu không cóđến chỗ ta, hôm nay cốý qua đây chính là vì giáo huấn Lưu Vân? Nếu không lão gia trở vềđi, Ninh Sương cô nương cũng nên sốt ruột chờ rồi.”
Vu Hàn Thiên nhìn hai mẫu nữa này, mệt mỏi thở dài, “Ngươi. . . Ai, Lưu Vân làm chuyện này có phải người dạy không.”
Trước mắt Khương Tình Tuyết khiếp sợ, “Ta, ta làm sao có thể dạy nàng cái này? Lão gia bình thường không đến coi như thôi, thế nào. . . Thế nào. . . Nguyên lai là nghĩ ta như vậy sao?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện