CHƯƠNG 148: VÔ THẦN LUẬN NGƯỜI
Editor: Luna Huang
“Ta không phải làý tứ này.” Vu Hàn Thiên vốn có chút tức giận, nhưng thấy Khương Tình Tuyết thất vọng thương tâm, tim của hắn lại có chút mềm nhũn. Tốt xấu đây là phu thê kết tóc, tuy rằng tuổi tác quá lớn, hắn đối với nàng đã không có gì trùng động, thế nhưng cảm tình vẫn phải có.
“Tân Chỉ người này là bùn loãng, hợp mưu với hắn sợ rằng sẽ kéo cả mình vào. Hôm nay Trần đại nhân không phải nói giới thiệu tốt cho Nguyệt nhi sao, ngươi đã có kết trong lòng, vậy hãy để cho Nguyệt nhi sớm một chút đi ra ngoài làđược rồi. Chờ Trần Minh Thăng có tin tức, ta đi cùng lão thái thái tâm sự. Các ngươi cũng đừng lộn xộn cái gì nữa, gả Nguyệt nhi đàng hoàng ra ngoài, chuyện này không phải xong rồi sao.” Vu Hàn Thiên nói, xoay người ra đại môn.
Khương Tình Tuyết thấy người đến lại đi, thất hồn lạc phách ngã ngồi ghế trên, nàng ôm ngực, cảm giác nơi đó rất đau. Hắn dĩ nhiên, dĩ nhiên thực sự nói đi làđi, tuyệt không nhớ tình cảm phu thê…
Vu Lưu Vân không nhìn thấy thân nương mình lúc này thống khổ, nàng nhào tới lôi tay của Khương Tình Tuyết, chỉ lo truy vấn sự tình bản thân lo lắng nhất: “Nương… Ngươi nói, Vu Xá Nguyệt nàng cóđúng hay không… Có phải thật vậy hay không…”
Khương Tình Tuyết biết ý tứ của Vu Lưu Vân, vành mắt đỏ cả giận nói: “Làm sao có thể! Bất quá là dùng chút tuyệt kỹ lừa thế nhân mà thôi, dù cho thật sự có quỷ thần xuất hiện, nàng cũng chỉ có thể là một đứa lừa gạt.”
Vu Lưu Vân giậm chân, “Nhưng vô luận là quỷ là thần đều giống nhau a! Nương, ta thực sự rất sợ a! Nếu là nàng vẫn có năng lực kỳ kỳ quái quái này, vậy, chúng ta đây chẳng phải là không có cách nào làm gì nàng sao?”
“Không có việc gì, không có việc gì…” Khương Tình Tuyết nghĩđến lời của Vu Hàn Thiên mới vừa rồi, khẩn trương vỗ tay của Vu Lưu Vân nói: “Ta để cho nàng sớm một chút gả ra ngoài! Để cho nàng sớm một chút mang tai nạn và rắc rối sang nhà khác.”
“Vậy có thể gả cho người nào a?” Đây là vấn đề Vu Lưu Vân chúý nhất.
Khương Tình Tuyết cau mày nói: “Tùy tiện tìm một nam nhân cho nàng làđược rồi, chẳng lẽ còn phải tinh khiêu tế tuyển cho nàng.”
“Nhưng Vu Xá Nguyệt bây giờ có năng lực không tầm thường, danh khí lại nổi, nam tử thông thường nàng đại khái cũng chướng mắt. Nếu là nàng không đáp ứng, nháo lên làm sao bây giờ a. Hơn nữa việc này dùng sức mạnh cũng không được, nàng đã từng bắt qua ta, hôm nay lại bắt Điền An Nhiên, nên ta biết khí lực của nàng cực lớn, phỏng chừng sai vặt gia đinh làm việc trong phủ chúng ta cũng không thểđộng nàng.”
“Cư nhiên như vậy?” Khương Tình Tuyết nhìn cửa không cóđóng có chút thất thần, năm đó Doãn Thu Minh chưa từng như vậy a…
Vu Lưu Vân khóc ròng nói: “Không bằng vẫn là bát hoàng tửđi, bát hoàng tử dù sao có võ nghệ trong người, chúng ta cho nàng chút đồ không được sao. Nếu là bát hoàng tửđều bắt không được nàng, vậy coi như thật không có người.”
“Ta nghĩ biện pháp, ngươi an tâm đi. Ngươi là cô nương cao quý nhất tướng phủ ta, ngươi phải thật tốt nghĩ biện pháp gả cho thái tử.”
Vu Lưu Vân biết Khương Tình Tuyết là cố kỵ lời của Vu Hàn Thiên vừa rồi, liền cắn răng nói: “Nương, đây là cơ hội nhất tiễn song điêu, bằng không Tân Chỉ vẫn quấn quít lấy ta, thái tử sợ rằng có thành kiến với ta.”
Khương Tình Tuyết khẩn trương hỏi, “Là thái tử mất hứng?”
Vu Lưu Vân có chút nổi giận nói: “Ta cũng không biết vì sao, ngày hôm nay hắn hầu như không đểýđến ta, trái lại, trái lại nhìn Vu Xá Nguyệt vài mắt, cũng không biết có phải bởi vì nàng hạ lễ quá hấp dẫn người hay không…”
“Phản phản, ngươi thế nào không nói với cha ngươi!”
Thân thể của Vu Lưu Vân uể oải.
Khương Tình Tuyết bỗng nhiên đứng dậy, “Nàng cư nhiên, lại dám đoạt với ngươi?” Hôm nay Hàn Y cùng Ngự Cảnh đều xuất thủ giúp một tay, thậm chí ngay cả thái tửđều có hứng thú với nàng, thật là một hồ ly tinh a! Nàng kiên định nói rằng: “Tổ mẫu ngươi vẫn hy vọng ngươi có thể gả cho thái tử a, chuyện này nói với tổ mẫu, nàng sẽđồng ý.”
Vu Lưu Vân tuy rằng vui vẻ, nhưng còn có một vẻ lo âu, “Vậy chỗ cha…”
Khương Tình Tuyết âm ngoan nói: “Nếu là Vu Xá Nguyệt đã uy hiếp ngươi leo lên hậu vị, vậy cha ngươi nên biết làm gì mới đúng, ngươi là tất cả hy vọng của tướng phủ chúng ta.”
Đuổi hết người, vô luận là ai, cũng đừng nghĩ chết tử tế!
——
Tây viện.
Vu Xá Nguyệt trở về thì muốn ngủ, nhưng Ngưng nhi vẫn là cường lôi kéo nàng đứng lên, giúp nàng cởi áo rửa mặt. Dưới kháng nghị không tình nguyện của Vu Xá Nguyệt, các thị nữ giằng co một lúc lâu, mới bưng bồn cùng y phục lui xuống.
Ngưng nhi trước khi đi giúp nàng thổi đèn, ánh trăng sáng loáng chiếu vào phòng, hoàn toàn không giống nửa đêm đưa tay không thấy được năm ngón.
Ban đêm vắng vẻ không gì sánh được, tiếng ve kêu thỉnh thoảng kêu một tiếng cũng ít. Vu Xá Nguyệt tuy rằng mệt muốn ngủ, nhưng nằm một líc, vẫn làđánh tinh thần từ trên giường bò dậy.
Nàng đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài, dày mông lung.
Chẳng lẽ ban đêm có sương? Vu Xá Nguyệt ngáp một cái, nàng cầm lấy tiêu tử A Ly cho nàng loay hoay một hồi, đoán chừng lúc này mọi người cũng đều ngủ hết rồi, liền thổi tiêu tử kia.
Khí lưu đi qua ống trúc phát sinh hư thanh suỵt suỵt hơi yếu, Vu Xá Nguyệt chỉ xuy một chút kinh ngạc ngừng lại, nàng cầm tiêu tử lại nhìn một chút, thanh âm này so với nàng tưởng tượng còn nhỏ hơn rất nhiều a!
Đây là cái quỷ gì, cứ như vậy ai có thể nghe được? Quỷ có thể nghe? Vu Xá Nguyệt nỗ lực thổi nửa ngày, vẫn như cũ vẫn là khí lưu hư thanh hơi yếu, sau đó Vu Xá Nguyệt bỏ qua, tiêu tử này chính là thiết kế thanh nhỏ như vậy. Nàng cũng không quản ai có thể nghe thấy được, an vị phía trước cửa sổ chờ.
Hồi lâu —— nàng cảm giác là qua hồi lâu, không có gì phát sinh cả.
Mày của Vu Xá Nguyệt nhăn lại, người đâu? Không phải… Đùa giỡn ta đi? Mẹ nó, nàng nói ai co cái lỗ tai như cá heo tựđắc tiếp thu sóng siêu âm