CHƯƠNG 169: THẨM UYÊN DƯ LUẬN CỦA CỔ ĐẠI
Editor: Luna Huang
Vẻ mặt của Trầm Nhan Hoan giận đùng đùngm nàng tiến thất liền tìm một chỗ ngồi ngồi xuống, Vu Xá Nguyệt nhanh lên ngồi vào chỗ đối diện với nàng, ân cần nhìn nữ nhân giận điên lên này.
Tiểu nhị đặc biệt nhanh chóng chạy tới, hắn chê cười nói: “Nhị vị chọn cái gì?”
Vu Xá Nguyệt tùy tiện khoát khoát tay, “Trà cùng hạt dưa, chọn cái tốt mang đến.”
“A, được!”
Tiểu nhị vừa đi, Vu Xá Nguyệt lần thứ hai lôi kéo tay của Trầm Nhan Hoan nóng nảy hỏi: “Hoan nhi! Dẫn ta tới nơi này là làm gì a?”
“Đừng hỏi.” Trầm Nhan Hoan nộ hư vô trừng trước mắt, lần thứ hai băng hai chữ này.
“…” Vu Xá Nguyệt trầm mặc xuống, chỉ có thể lẳng lặng chờ.
Chỉ chốc lát sau, Tiên Quả xử lý xong hảo mã vào tới, nàng đặt mông ngồi vào bên Ngưng nhi hỏi: “Bắt đầu rồi sao?”
“Bắt đầu cái gì?”
Vu Xá Nguyệt vừa dứt lời, liền hiểu Tiên Quả đây là ý gì.
Chợt nghe người kể chuyện kia uống xong nước lên đầu vỗ kinh đường mộc, tiếp tục lớn tiếng bạch thoại: “Lần trước chúng ta nói đến, Trầm gia cô nương cùng Lâm công tử ở trong rừng tùng bị mấy kẻ xấu vây quanh, một hắc y nhân che mặt, mỗi người cầm khai sơn đao trong tay, là thổ phỉ chung quanh đây. Những thổ phỉ này thấy Trầm tiểu thư mạo mỹ, liền nổi lên lòng xấu xa a…”
Vu Xá Nguyệt chỉ nghe khúc đầu, bộ mặt cũng có chút co quắp, Trầm tiểu thư cùng Lâm công tử? CP này ghép thành đôi… Lại có cảm giác đã từng quen biết a.
Lúc này tiểu nhị mang theo ấm trà cùng hạt dưa tới, còn cầm điểm tâm nhỏ, nói câu “Khách quan chậm dùng” rồi đi ngay.
Vài thứ kia để lên bàn, ai cũng không có chạm. Vu Xá Nguyệt cau mày nghe xong vài câu, rốt cuộc mới phản ứng…
“Tiên Quả.”
“Ai.”
Vu Xá Nguyệt có chút đờ ra nói: “Đây là đang nói, Hoan nhi? Cùng…người kia là ai?”
“Đúng vậy.” Tiên Quả nhìn thoáng qua Trầm Nhan Hoan điên mất, thập phần nặng nề nói: “Thế nhưng, đây cũng không chỉ có như vậy…”
“Có ý tứ gì?”
Tiên Quả thở dài, “Truyện này hôm nay đã kể đến ngày thứ ba, mấy ngày hôm trước ta và tiểu thư còn không biết chuyện này, ngày hôm nay lén ra ngoài chơi, mới biết được gây dư luận xôn xao, dân gian biết rõ. Sau đó…” Nàng dừng một chút, “Truyện này còn, còn nói rất nhiều lời không tốt.”
Vu Xá Nguyệt quay đầu lại nhìn nam nhân trên đài, trong mắt dần hiện ra một tia sát khí, “Hắn không phải là một mực kể những lời không tốt sao?”
Tiên Quả lần thứ hai nhìn Trầm Nhan Hoan một mắt, nàng sợ Trầm Nhan Hoan nghe thấy được thụ kích thích, liền lại gần bên tai Vu Xá Nguyệt nói: “Không phải, chủ yếu là lúc trước trong truyện kể mấy ngày nay, nói tiểu thư cùng họ Lâm kia có, có quan hệ xác thịt, còn sinh động như thật, thập phần tỉ mỉ, hơn nữa còn là, ở, ở tình tiết bất đồng.” Tiên Quả, nói mặt mình đều hồng thấu.
Tuy rằng Tiên Quả nói thập phần hàm súc không rõ, thế nhưng Vu Xá Nguyệt lại hiểu, đây không chỉ là nói bừa loạn tạo cố sự cũ “Tài tử giai nhân”, mà là trực tiếp thành 《 Kim Bình Mai 》!
Vọng Thư Uyển
Ở nơi này là bịa đặt, phân minh chính là bôi nhọ danh dự, còn là dùng phương thức ác độc nhất.
Vu Xá Nguyệt quay đầu lại, nàng híp mắt nguy hiểm nhìn nam nhân kể chuyện, thập phần âm lãnh nói: “Đã biết là ai ở phía sau chứ.” Người này sợ rằng còn không biết, mình sắp chết đến nơi rồi.
“Biết a, đây còn cần tra sao.” Tiên Quả ủy khuất bĩu môi, Lâm Kỳ Văn đã kiên trì quấn quít lấy tiểu thư biết bao năm, từ lần trước bị Vu Xá Nguyệt dọa cho chạy không xuất hiện nữa, các nàng còn tưởng rằng Lâm Kỳ Văn rốt cục bỏ qua, đây hết thảy đều kết thúc.
Kết quả… Lại là một đại như thế.
“Vậy Trầm tướng quân đâu?” Vu Xá Nguyệt tò mò truy vấn, Trầm tướng quân quyền cao chức trọng như vậy, Lâm gia bức bách như vậy, sẽ không sợ đã bị trả thù sao?
Nghe một câu như thế, Trầm Nhan Hoan bỗng nhiên ghé vào trên bàn khóc rống lên. Cùng lúc đó, truyện kể đến bộ phận cao trào, dưới một mảnh vỗ tay ồn ào trầm trồ khen ngợi.
Tiên Quả nhanh lên túm đầu vai của Trầm Nhan Hoan, tiếp tục nói với Vu Xá Nguyệt: “Lão gia hắn phụng mệnh đi ra ngoài, hơn nữa phu nhân gần đây bị nhiễm phong hàn, còn thật nghiêm trọng. Tiểu thư ở nhà chiếu cố chừng mấy ngàym hôm nay bệnh của phu nhân vừa khá hơn một chút, chúng ta muốn ra ngoài chơi, thuận tiện mang chút đường thi tùng bính phu nhân thích nhất về cho nàng.”
Bá bá bá kể truyện vứt chiết phiến nói: “Hai người này đã lâu không gặp, tự nhiên tự nhiên ôm cùng một chỗ, nồng tình mật ý liền ——”
Vu Xá Nguyệt tiện tay ném điểm tâm ra ngoài, tiếp tục hỏi: “Dù cho Trầm tướng quân không ở, thế nhưng ca ca ngươi đâu?”
Miệng của người kể chuyện há quá to, một miếng cao điểm lăng không bay tới chặn miệng hắn. Hắn lập tức còng lưng, cố sức vỗ ngực nôn khan, tay kia liều mạng vỗ bàn. Phía dưới một mảnh thổn thức ồn ào, thập phần náo nhiệt.
“Đại công tử đi luyện võ trường luyện tân binh rồi, chừng mười ngày chưa trở về. Ta và tiểu thư cũng không muốn không có chuyện gì đến đi luyện võ trường tìm đại công tử, bởi vì quá nóng nảy, cho nên vẫn là nhờ tam tiểu thư ngươi tới giúp trước.” Gần đây nàng nghe nói tam tiểu thư xảy ra nhiều chuyện, cũng không biết có thể giúp các nàng lần này hay không a.
Vu Xá Nguyệt trầm tư chỉ chốc lát, âm lãnh nói: “Xem ra đối phương mưu đồ đã lâu, thật vất vả mới chờ được cơ hội này a. Bằng không tại sao có thể trùng hợp như vậy, vượt qua mấy ngày nay một chủ sự của tướng quân phủ cũng không có. muốn kéo cũng kéo không được a.”
Tiên Quả tức giận đến không được, “Nói đúng như vậy a! Nếu không, ta và tiểu thư nói cho lão gia, lão gia lập tức là có thể bình Lâm phủ. Chúng ta cũng sẽ không dùng chiêu để tam tiểu thư ngươi đi