CHƯƠNG 187: CHƠI XẤU THÌ SAO NGƯƠI CẮN TA A
Editor: Luna Huang
Tiết Yến đột nhiên cảm giác được có chút quái dị, coi như là quan hệ của thứ muội cùng đích huynh có chút xa, nhưng nàng tốt xấu cũng là cô nương tướng phủ. Như vậy bị Tân Chỉ đùa giỡn, thế nào làm huynh trưởng làm như không nhìn thấy?
Vu Xá Nguyệt nhìn về phía Vu Tử Kỳ, thập phần vô tội nói: “Ai? Nguyệt nhi lúc nào nói không đến? Các ngươi đây là nói cái gì đó? Nga… Nguyệt nhi đã biết, lần này tới trễ chút, lần sau sẽ không ngủ nướng nữa. Mong rằng các vị chớ tức giận nữa a.”
“Ngươi——” Vu Tử Kỳ tức giận trừng mắt nàng, nàng càng là nói như vậy, lại càng ra vẻ mình rất không nói đạo lý a!
Mạc Vân Sanh, Khương Văn Hàn mấy nam tử đều liếc nhau, trao đổi một ánh mắt ý vị thâm trường.
Vừa rồi không phải nói. . . Lưu Vân tiểu thư thiện lương dịu dàng, mà tam tiểu thư không coi ai ra gì loạn phát tỳ khí sao? Như vậy xem ra, tựa hồ là có chút sai a?
Vu Lưu Vân âm thầm trừng Anh Đào một mắt, lại thay đổi một dáng tươi cười tiến lên đây lôi kéo tay của Vu Xá Nguyệt, khẩn trương nói rằng: “Cái này, nguyên lai tam muội muội không giận ta a, thực sự là làm ta giật cả mình. Ta còn tưởng rằng muội muội vẫn ghi hận ta, nên không chịu đến. Thực sự là. . . Phiền phức mọi người bồi ta qua đây.”
Nàng nói, còn không quên quay đầu hướng các vị công tử cảm kích mỉm cười.
Dáng dấp câu người kia của Vu Lưu Vân lại một lần nữa triệt tiêu lo lắng của đại bộ phận người. Rất nhiều người nghĩ thầm, đại tiểu thư Vu gia là đệ nhất mỹ nhân Long Phục, cho nên nàng nhất định là tiêu chuẩn tốt nhất không sai! Các nàng trước từng có tức giận, cũng khẳng định không sai!
Khương Văn Hàn là người thứ nhất thảo hảo đồng ý nói: “Đâu đâu, một cái nhấc tay thôi.”
“Đúng vậy, chỉ cần Lưu Vân tiểu thư cùng tam tiểu thư có thể hòa hợp là tốt rồi.”
Mạc Vân Sanh cũng liên tục gật đầu, “Lưu Vân tiểu thư không cần quá mức lưu ý.”
Để Vu Lệ Hương nhịn không được liếc mắt, Vu Lưu Vân này cho tới bây giờ cũng không phải người thích cười mà hiện tại lại cười rộ lên như thế quá giả luôn. Nàng thầm thì trong miệng một câu: “Thực sự là hồ ly tinh ~”
——
Vu Lưu Vân mừng rỡ lôi kéo tay của Vu Xá Nguyệt không buông, tình thế một mảnh hòa hòa khí khí, tựa hồ là “Cái gì hiểu lầm cũng không có, mọi người đều là hảo bằng hữu”. Nhưng mà. . . Vu Xá Nguyệt lại hoàn toàn không dự định cõng cái nồi này a ~
Mặt nàng mang không hiểu truy vấn Vu Lưu Vân nói: “Ai, Nguyệt nhi càng ngày càng hồ đồ. Mấy ngày trước đây ta đến nhà Hoan nhi, cũng không ở trong phủ a, mới trở về một ngày, cũng là lúc này mới nhìn thấy đại tỷ tỷ. Cái gì giận với không giận, Nguyệt nhi thực sự không biết đại tỷ tỷ đang nói cái gì.”
Như thế, thành công để bầu không khí vừa khá hơn lại biến thành hết sức khó xử. Nhìn qua lại là thế cục lật ngược, Tiết Yến lấy tay sờ sờ cằm, thăm dò chi tâm càng thêm mãnh liệt.
“Ngươi ——” Lúc này sắc mặt của Vu Lưu Vân kém hơn, khóe mắt đều mang co quắp. Nếu như không phải là nàng trời sinh ngũ quan tinh mỹ, chỉ sợ gương mặt này hiện tại cực kỳ dọa người.
Mà trong lòng Vu Tử Kỳ biết Vu Xá Nguyệt đây là muốn làm to chuyện, cau mày đánh gãy nói: “Được rồi, đây không phải là không có gì rồi sao.”
Nhưng như là Vu Xá Nguyệt tựa hồ không có nghe cảnh cáo của Vu Tử Kỳ, tiếp tục chất vấn Vu Lưu Vân, “Chuyện này rất trọng yếu, Nguyệt nhi chính là muốn biết ~ sẽ không phải là có người thêu dệt với đại tỷ tỷ. . . Làm cho đại tỷ tỷ hiểu lầm ta đi?”
Lời kia của nàng vừa thốt ra, ánh mắt của mọi người cũng đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Anh Đào.
Sợ nhất vẫn là phải đến a! Hai chân của Anh Đào mềm nhũn, hầu như sắp quỳ xuống, trên trán nàng chảy mồ hôi hột bóng loáng, thoạt nhìn giống như là sắp bị cảm nắng.
Vu Lưu Vân lúc này có chút hối hận không nên chụp tội ác lên đầu nàng, nếu không phải nhắc đến, cũng chưa chắc sẽ không có hiệu quả. Nhưng bây giờ thông minh quá sẽ bị thông minh hại, nàng chỉ có thể khẩn trương biện giải: “Ta không ——”
Vọng Thư Uyển
Nhưng ngày hôm nay Vu Xá Nguyệt giống như là uống nhầm thuốc vậy, lần thứ hai cắt đứt lời chưa nói xong của Vu Lưu Vân, “Ai, cũng không biết là ai thất đức như vậy a. Hiện tại có nhiều công tử tiểu thư như vậy, nếu như đại tỷ tỷ hiểu lầm ta không thích ta, Nguyệt nhi sẽ rất thương tâm.”
Vu Xá Nguyệt nói, trên lông mi còn treo giọt nước mắt. Tân Chỉ không khống chế được nuốt ngụm nước bọt, tiểu nựu này phân minh động nhân hơn cả Vu Lưu Vân. . .
Khương Văn Hàn rũ đôi mắt xuống, nếu là còn nhìn. . . Sợ rằng có điểm khắc chế không nổi a
Vu Xá Nguyệt bên kia nói xong, Ngưng nhi cũng hợp thời xen vào nói, “Đúng vậy, Anh Đào qua đây vừa nói đại tiểu thư cho mời, tam tiểu thư lập tức để nô tỳ mau rửa mặt chải đầu. Liền sợ đi trễ chọc cho đại tiểu thư không vui, đâu có chuyện tức giận đại tiểu thư a. Vừa rồi tiểu thư còn mắng Ngưng nhi quá đần tốc độ quá chậm.”
Lần này, đã coi như là triệt để đẩy Anh Đào ra, Vu Lưu Vân vốn là trông cậy có thể chụp một cái mũ cho Vu Xá Nguyệt, nhưng không nghĩ đến mũ đội lên trên đầu của người một nhà.
Mọi người đều là có điểm co quắp cùng xấu hổ, chuyện này rõ ràng càng đi càng chạy đến phương hướng tư mật. Bọn họ chỉ là khách, không phải là đến nhìn lén gia sự.
Anh Đào hầu như muốn khóc lên, mà thanh âm của Vu Tử Kỳ càng hung hiểm hơn răn dạy nàng: “Ngươi đủ rồi! Chớ nói nói những thứ này vô dụng nữa. Vốn có cũng bởi vì ngươi trì hoãn lâu như vậy, hôm nay có khách nhân ở, ngươi ở đây bởi vì chút chuyện nhỏ này náo loạn cái gì!”
Mọi người đều là kinh ngạc nhìn hắn, đừng nói Mạc Vân Sanh, Tiết Yến hoặc là Khương phủ, ngay cả Vu Lưu Vân cùng Khương Doanh các nàng cũng hiểu được Vu Tử Kỳ như vậy đã là quá không được tự nhiên rồi.
Nhưng Vu Tử Kỳ lúc này cũng không có thể bị người chỉ tay sau lưng. Tại ngoại nhiều người như vậy, nếu thật