CHƯƠNG 188: CÀN KHÔN ĐẠI NÃ DI
Editor: Luna Huang
Vu Lưu Vân tức giận cả người run run, cắn răng nghiến lợi nói: “Chuyện này cũng không cần muội muội.”
Mấy người xung quanh cũng không biết lúc này có nên nói một tiếng đi trước hay không. Rõ ràng là qua đây ngồi chơi, là chuyện cao hứng. Kết quả hết lần này tới lần khác trong nhà người ta lại xảy ra chuyện…
Vưu kì mấy nam tử, hiện tại đã là không dám có kết luận ai nữa. Mới vừa rồi nghĩa phẫn điền ưng chỉ trích Vu Xá Nguyệt, quay đầu lại bị đánh mặt.
Trong lòng Khương Doanh lo lắng Vu Tử Kỳ, nàng tiến lên đây kéo ống tay áo của hắn khuyên nhủ: “Tử Kỳ ca ca, ngươi xem mặt trời thật nóng, phụ cận cũng không có bóng râm, chúng ta còn đứng lâu như vậy, các vị cũng đều nóng rồi. Ta thấy chúng ta đi trước đi, chuyện này không phải nói rõ rồi sao. Anh Đào là người của Lưu Vân, bất quá là phạm vào một lỗi nho nhỏ, Lưu Vân tự nhiên biết hảo hảo giáo huấn thế nào.”
Hai thứ nữ của Khương gia đều là cười, đây thật đúng là một lỗi nho nhỏ a. Quả nhiên, hậu viện của tấy cả đại môn đại hộ đều là như thế này.
Vu Tử Kỳ bị Khương Doanh nói tâm tình khá hơn nhiều, vừa rồi giao thủ bất quá đều là việc nhỏ, không có chuyện bố trí trước. Nhưng nếu Vu Xá Nguyệt muốn tìm chết, vậy hắn chuẩn bị đại lễ nhất định phải tặng đến!
“Cũng tốt a, vậy nếu không chúng ta trở về ngồi một chút nữa. Vừa mới nói nói mấy câu liền đứng dậy, cũng còn chưa có cùng các vị hảo hảo tâm sự.”
Sớm đã muốn đi mấy người lập tức bắt đầu tán thành, “Cũng đúng a, cảnh sắc bên kia đẹp, rượu cũng còn.”
“Đây, chưa gặp tam tiểu thư, cũng không toán lăn qua lăn lại uổng phí ha ha ha.”
Vu Tử Kỳ tự tiếu phi tiếu liếc Vu Xá Nguyệt một mắt, sau đó hướng mọi người nói: “Các vị, xin mời.”
Tân Chỉ vốn là vẫn nhìn Vu Xá Nguyệt có điểm đờ ra, sau lại bỗng nhiên kịp phản ứng. Hắn ngẫm lại chờ chuyện sắp phát sinh một chút, trên mặt dĩ nhiên hiện lên một tia đỏ ửng, cười hì hì lại lĩnh đầu đi trở về.
Mọi người đây là hạo hạo đãng đãng đi ra, lại hạo hạo đãng đãng trở lại.
Vu Lưu Vân tức giận trong lòng, căn bản cũng không để ý tới Anh Đào khóc thầm, xoay người thẳng đi. Khương Doanh thầm nghĩ nàng đây thật là giận Anh Đào a.
Anh Đào nước mắt cùng máu mũi, chỉ có thể tự đứng lên, không dám nói gì nữa. Bút trướng trong lòng nàng là ghi tạc Vu Xá Nguyệt trên đầu. Bởi vì nàng làm không sai cái gì a! Nàng chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi! Đều là Vu Xá Nguyệt vô sỉ, cư nhiên không dám thừa nhận. Chờ xem, không bao lâu, đây hết thảy sẽ trả lại!
——
Hai thứ nữ của Khương gia có ý định đi đến bên người Vu Xá Nguyệt, đáp nói mấy câu với nàng.
Vọng Thư Uyển
Vu Xá Nguyệt một bên ứng, một bên hồ nghi trừng mắt bóng lưng của Tiết Yến.
Nếu như không phải là hắn khuyên Vu Tử Kỳ vài câu, phỏng chừng chuyện này sẽ bị Vu Tử Kỳ cường ngạnh hồ lộng. Thế nhưng người này rốt cuộc là ai a? Vô duyên vô cớ, vì sao hảo tâm như vậy giúp mình nói chuyện…
Vu Tử Kỳ hồ lộng nàng cũng không có tổn thất gì, thế nhưng không hồ lộng, Vu Lưu Vân liền có chút mất mặt rồi. Hắn làm như vậy, sẽ không sợ chọc giận Vu Tử Kỳ sao?
Tiết Yến tựa hồ là cảm ứng được ánh mắt của Vu Xá Nguyệt, bước chân hắn ngừng lại, quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy Vu Xá Nguyệt phía sau đang cùng hai vị cô nương của Khương phủ nói chuyện với nhau, trên mặt vẫn là điềm tĩnh mỉm cười, tựa hồ căn bản là không có nhìn mình.
Mạc Vân Sanh bỗng nhiên ghé vào lỗ tai hắn truy vấn, “Tiết Yến, chẳng lẽ ngươi xem trong tam tiểu thư này rồi?”
Tiết Yến bình tĩnh quay đầu trở lại hỏi ngược một câu: “Dùng cái gì thấy rõ ta coi trọng người ta?”
Mạc Vân Sanh cười cười, “Trong ngày thường ngươi lười quản bực nhàn sự này, sự xuất khác thường tất có yêu a. Tiết huynh ~ bất quá tam tiểu thư người đẹp khéo tay, kinh lịch truyền kỳ, mê người như vậy cũng bình thường.” Thanh âm hắn đè thấp, đại khái là sợ Tân Chỉ nghe thấy được chen vào nói. Lúc đầu ở bách hoa yến Tân Chỉ muốn thú Vu Xá Nguyệt hắn là thấy. Cũng không muốn chạm đến.
Tiết Yến cười cười, coi trọng sao?
——
Bọn họ trở lại bên hồ, mọi người đều mọi người đều ngồi chỗ bản thân ngồi lúc nãy.
Vu Lưu Vân bỗng nhiên đi tới, kéo lại cánh tay của Vu Xá Nguyệt nói: “Tam muội muội, cái này là vị trí mới vừa rồi cố ý lưu cho ngươi, ngươi xem cũng chỉ có đồ chỗ ngươi không có người chạm qua.” Nói, nàng chỉ hướng cái bàn gần bên hồ.
Vu Xá Nguyệt tùy ý nói: “Nga, đa ta đại tỷ tỷ còn nhớ thương ta.”
“Tam muội muội đừng khách khí.” Vu Lưu Vân nói, lại lấn người tới gần nàng, thanh âm cực thấp nói: “Dù sao vẫn là dùng đồ đạc của mình mới tốt, ta cũng không muốn nhiễm cái gì từ tiện nhân như ngươi.”
Vu Xá Nguyệt vung lên một nụ cười ngọt ngào, “Chỉ mong ngươi nghìn vạn lần nhớ kỹ, bằng không ngươi lây nhiễm ở nơi nào, ta liền giúp ngươi lau ở nơi đó.”
“…” Vu Lưu Vân không có tiếp tục đấu võ mồm nữa, nàng chỉ lạnh lùng buông tay ra lui về phía sau một bước. Ngươi càn rỡ, cũng càn rỡ không được bao lâu. Bất luận là chuyện gì, ngày hôm nay đều phải bắt ngươi trả giá lớn!
Vu Xá Nguyệt đi tới chỗ bàn bên hồ, nàng nhìn thấy trên cái đệm có hai lỗ hõm nhợt nhạt, không nhìn kỹ là nhìn không ra, nhưng rất, vừa rồi là có người đã từng quỳ ngồi lên đó.
Trên bàn có một giọt nước nhỏ không rõ ràng, chắc là rót rượu bắn ra, sau lại bị gió hong khô. Hoa quả cùng điểm tâm trái lại đều bày quy củ, cũng nhìn không ra gì.
Đây hết thảy hiển nhiên nhất trí với lời nói không ai động tới của Vu Lưu Vân. Vu Xá Nguyệt giương mắt nhìn xung quanh một chút, tựa hồ không có người không nên xuất hiện nào.
Vu Tử Kỳ mấy người đã ngồi xuống, Vu Lưu Vân còn đứng ở bên cạnh nàng, thập phần ân cần nói: “Tam muội muội thế nào còn không ngồi xuống, chẳng lẽ chuẩn bị này có cái gì