CHƯƠNG 192: DƯỢC, KHÔNG CHỖ NÀO KHÔNG CÓ
Editor: Luna Huang
Tân Chỉ sải bước từ sau ải án ra, Ngưng nhi vừa thấy hắn qua đây liền nhanh lên ôm phi bạch chạy.
Vu Xá Nguyệt không thấy Tân Chỉ, chỉ nhìn thoáng qua tiểu quỳ trên mặt đất.
Thị nữ kia đầu chặt sát mặt đất, trên người run liên tục.
“Chớ quỳ nữa, mau đứng dậy đi.” Vu Xá Nguyệt lộ ra một dáng tươi cười, khom lưng đỡ nàng lên. Ngữ điệu của nàng hết sức dịu dàng, thoạt nhìn không chỉ có không muốn truy cứu, còn muốn trấn an nhân gia.
Khương Doanh cùng mấy cô nương Vu gia đều lộ ra một tia vô cùng kinh ngạc, tính tính của Vu Xá Nguyệt… Làm sao sẽ dễ nói chuyện như vậy?
“Tam, tam tiểu thư.”
Lúc này chỉ có trong lòng tiểu thị nữ kia minh bạch là hồi sự gì, nàng vốn cho là mình khí lực khí lực, nhưng cánh tay của Vu Xá Nguyệt bóp trên cổ tay của nàng, như hai cây kìm sắt kẹp đến đau.
Nàng nhịn không được trong lòng thất kinh, một nữ tử khuê các, tại sao có thể có bực thủ kình này!
Vu Xá Nguyệt tiếp tục ôn hòa hỏi nàng, “Nói cho ta biết, ngươi tên là gì, là ở viện tử của người nào?”
Thị nữ kia chịu đựng đau đớn nhỏ giọng nói: “Nô tỳ tên, tên là tiểu Diệp, chính là… Chính là làm trợ thủ ở trù phòng, nô tỳ làm quen việc nặng tay chân vụng về. Tam tiểu thư người đừng nóng giận…”
“Nga, tiểu Diệp a ~” Vu Xá Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ cười cười, “Nguyên lai hiện tại tiếp đãi quý khách cũng chỉ cần nha hoàn tam đẳng thô sử của tại trù phòng là đủ rồi? Tướng phủ ta lúc nào lạc phách như thế?”\
Tân Chỉ bỗng nhiên bị dọa sợ, Mà Mạc Vân Sanh bị câu này chọc cho cười ra tiếng, mọi người cũng đều là vẻ mặt dở khóc dở cười, tướng phủ ngày hôm nay rốt cuộc là đắc tội nhóm thần tiên nào?
Tiểu Diệp kinh giác bản thân vừa nói sai, nàng dập đầu dập đầu ba ba sửa lời nói: “Không phải! Nô tỳ… Là mới vừa, thay đổi địa phương. Trong lúc nhất thời còn chưa quen, chưa sửa miệng được, không cẩn thận nói sai rồi… Nô tỳ thật ra là đổi rồi.”
Tiểu Diệp đang nói, trên tay Vu Xá Nguyệt chợt cố sức, nàng rốt cục nhịn không được kinh hô thành tiếng, “A! Đau…”
Vu Xá Nguyệt lạnh nhạt nói: “Làm sao vậy, ngươi đau ở đâu a?” Còn biết đau? Đôi tay này vừa xé của y phục lại rất sạch sẽ lưu loát a!
“Tam, tam tiểu thư, người hãy tha cho ta đi, ta thực sự không phải cố ý. Sau này nô tỳ tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa! Người bỏ qua cho ta đi!” Lần này liểu Diệp khóc cũng là thật tâm, nước mắt bùm bùm rơi, nàng cảm thấy cổ tay đều sắp nát a.
Những người khác đều nhìn không ra Vu Xá Nguyệt đến cùng làm cái gì, chỉ là có thể nhìn thấy tiểu Diệp bỗng nhiên làm bộ gọi đau mà thôi.
Vọng Thư Uyển
Điền An Nhiên nghĩ đến Vu Lưu Vân nói những lời này, phàm là đối nghịch với Vu Xá Nguyệt đều giúp là được. Cho nên nàng lập tức lên tiếng khuyên bảo: “Tam tiểu thư, nha đầu này xem ra cũng không phải cố ý, Ngưng nhi không phải là chưa bị người nhìn thấy sao. nhẹ là được rồi. Ngươi xem dọa sợ nàng rồi,, cũng thật đáng thương a.”
“Tam tỷ tỷ ta là thiện lương nhất, đương nhiên sẽ không tính toán.” Vu Lệ Hương cũng hưng phấn hát đệm tâng bốc Vu Xá Nguyệt.
Vu Xá Nguyệt nghe vậy nghiêng đầu nhìn Vu Lệ Hương một mắt, chỉ thấy Vu Lệ Hương dĩ nhiên sắc mặt ửng hồng, cả người tựa hồ cũng tản ra nhiệt khí, rõ ràng, đây là rượu kính nhi thượng thủ.
Vu Xá Nguyệt giật mình, liền tán đồng buông lỏng tay ra, “Nói cũng phải a ~ nếu các vị tiểu thư cũng đã nói vậy, vậy cứ như vậy đi, sau này chú ý nhiều một chút.”
“Vâng…” Tiểu Diệp thở phào nhẹ nhõm, run rẩy thu tay về. Nàng chỉ cảm thấy hai cánh tay đều trở nên không phải là của mình nữa. Không cần nhìn, phía dưới tay áo nhất định là xanh một mảnh.
Vu Xá Nguyệt cúi người, thoáng đến gần tiểu Diệp một chút, thanh âm lạnh lẽo bên tai nàng nói: “Ngươi đừng lo lắng, ta đương nhiên sẽ không làm gì người. Bất quá ta sẽ cùng tổ mẫu nói, nếu là tổ mẫu cảm thấy tam đẳng nha hoàn đến đây đưa thức ăn không có vấn đề, vậy chuyện của Ngưng nhi ta không truy cứu ngươi nữa.”
Câu này cũng không có người khác nghe, sắc mặt của tiểu Diệp trắng bệch khẩn trương cúi đầu.
Mặt Vu Xá Nguyệt mang cạn tiếu, xoay người ngồi về vị trí, không hề liếc nhìn nàng một cái. Tiểu Diệp do dự một chút, thấy không ai để ý mình nữa, vẫn là cúi đầu lượm khay, thận trọng lui xuống.
——
Mặc dù thực vật bị phá hư cũng không để lại, nhưng xung quanh còn là tràn ngập trận trận hương khí thức ăn. Mùi thơm này có chút kỳ lạ, nồng nặc lại thập phần hấp dẫn khẩu vị người. Nghĩ đến chắc cũng là nguyên liệu nấu ăn rất đắt tiền đi.
Chỉ tiếc, chỉ một phần như vậy, ai cũng chưa nhìn được đã bị đổ hết.
Mọi người tiếp tục hàn huyên một hồi, vậy mấy nam nhân trò chuyện một chút liền nói đến chính sự, mọi người dần dần tiến nhập trạng thái, liền ai cũng không có hỏi Vu Tử Kỳ thế nào vẫn chưa trở lại.
Nhưng lúc này lòng Vu Xá Nguyệt biết rõ, nên vẫn kéo, chính là hai huynh muội này còn chưa từ bỏ ý định, không thử nàng một lần nữa thì không được. Không biết đi lâu như vậy là muốn chuẩn bị cái gì, chỉ mong đừng để cho nàng quá buồn chán a.
“Ai, ngươi không sao chứ?”
Vu Xá Nguyệt nghe âm thanh xem thường rất nhỏ của một nữ tử. Nàng nhìn qua, phát hiện đó là một tiểu cô nương của Khương gia đang nói chuyện. Tiểu cô nương kia rất gần Vu Lệ Hương, hiện tại chính ân cần nhìn nàng.
Gương mặt của Vu Lệ Hương so với ban nãy càng thêm đỏ bừng, mặc dù Vu Xá Nguyệt không có ở bên người nàng, đã có loại cảm giác nàng đang thiêu đốt. Trước Vu Xá Nguyệt cảm thấy nàng uống nhiều rồi, thế nhưng hiện tại xem ra, thập phần bất đồng a!
Chỉ thấy nhãn thần của Vu Lệ Hương có chút sương mù, quay nàng kia liên tục khoát tay nói: “Không có việc gì, có thể uống nhiều nên có chút nóng.”
“Nga.” Cô nương Khương gia kia gật đầu, “Dù sao cũng là rượu, tứ tiểu thư