CHƯƠNG 193: BẮT CÓC NGƯNG NHI
Editor: Luna Huang
Vu Xá Nguyệt ngửa đầu nhìn đại môn cười nhạo, “Cố ý chuẩn bị xa như vậy, thật đúng là có lòng a, các ngươi ở bên trong chuẩn bị gì thứ tốt.”
“Là Ngưng nhi cô nương đang chờ người.” Trong tròng mắt của thị nữ không sợ hãi dẫn theo chút hoảng trương bị người nhìn thấu.
“Ngưng nhi có ở bên trong hay không tạm thời không nhắc đến, bên trong còn có đại lễ khác chứ?” Vu Xá Nguyệt câu dẫn ra khóe miệng.
“…” Lần này thị nữ vẫn chưa tiếp lời, chỉ là cung kính đứng ở một bên chờ Vu Xá Nguyệt đi vào.
Thế nhưng Vu Xá Nguyệt bắt đầu đi qua đi lại ở cửa chính, nhàn nhã đánh giá cảnh sắc kiến trúc chung quanh.
“Nói thẳng đi, ngươi là người nào.”
“Tam tiểu thư nói đùa, nô tỳ là người của tướng phủ.” Trên mặt thị nữ này có chút gấp không nhịn được, người này lao thao chính là không vào cửa a.
Vu Xá Nguyệt lắc đầu, “Ta đây đổi cách hỏi mới, ngươi là người của người nào trong tướng phủ này, Vu Lưu Vân? Hay là Vu Tử Kỳ? Cho ngươi cơ hội cuối cùng, nói thật mới có lợi cho ngươi.”
Chân mày của thị nữa hơi nhíu lại, “Nô tỳ không rõ ý tứ của tam tiểu thư ——”
Nàng vừa dứt lời, Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên tiến lên một bước, trực tiếp đem đao khắt trong tay đặt lên cổ của đối phương.
Thị nữ này kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, nàng ngay từ đầu không có phản ứng bị là vật gì đặt tại trên cổ. Thế nhưng trên tay Vu Xá Nguyệt hơi cố sức, đao phong bén nhọn lập tức ở kéo ra chút máu trên cổ nàng.
Đau đớn này rốt cục nhắc nhở thị nữ —— Vu Xá Nguyệt là một ngạnh tra tử.
Mặt nạ lạnh lùng cùng trấn tĩnh của nàng rốt cục triệt để rút đi, thập phần kinh hoảng kêu la: “chớ, đừng động thủ a tam tiểu thư! Nô tỳ cũng chỉ là một người dẫn đường…”
Vu Xá Nguyệt âm ngoan hỏi nàng: “Vậy là ai để ngươi dẫn đường.”
“Chính là Ngưng nhi cô nương.”
“Ngưng nhi không trở về tây viện làm sao có thể ở đông viện, nói thật đi.” Dao nhỏ của Vu Xá Nguyệt lại dùng lực, “Ở đây cũng không có người khác, ta chính là chôn ngươi ở đây cũng không ai biết.”
Càng nhiều máu hơn theo cổ nàng chảy vào trong áo, thị nữ thậm chí có thể cảm nhận được máu trượt trên da. Tại sao có thể như vậy a… Tam tiểu thư tại sao có thể ngoan! Coi như là đại tiểu thư, cũng từng trực tiếp cầm dao nhỏ uy hiếp người a…
Vu Xá Nguyệt thấy nàng không nói, đột nhiên cảm giác được những người này thối tính, nàng không bằng trực tiếp một chút, giết người mang tin tức mới đi gặp Ngưng nhi.
“Được, ta hiểu được. Ngươi cứ yên tâm đi, ta sẽ đi vào, thế nhưng ta cũng phải chôn ngươi ở cửa trước sau đó đạp mộ phần của ngươi mà vào!”
Nàng thấy Vu Xá Nguyệt là thật muốn hạ tử thủ, lập tức hoảng sợ cao giọng quát lên, “Không nên a ta nói! Ta nói!”
Vọng Thư Uyển
Thị nữ kia sợ hãi cực kỳ, trên cổ của nàng đã để lại vết thương, nghễnh đầu cẩn thận nói: “Quả thực, là có người sai sử ta…”
“…” Vu Xá Nguyệt mặt lạnh, chờ nàng tiếp tục.
Thị nữ ghé mắt, thấy được biểu tình đáng sợ của Vu Xá Nguyệt,, nuốt một ngụm nước bọt tự giác nói: “Thế nhưng, hắn chỉ nói cho ta, dùng Ngưng nhi làm cớ mang ngươi đến đât, còn lại ta thực sự cái gì cũng không biết!”
“Được.” Vu Xá Nguyệt cười một chút, nàng nói vậy cùng không nói thật có gì khác nhau đâu. Đao trong tay nàng lại đẩy vào thêm chút, thổi phù một tiếng, mũi đao nho nhỏ hầu như sắp toàn bộ không vào cổ của thị nữ.
Mặc dù thân đao quá ngắn, toàn bộ cắm vào cũng không đủ lấy mạng, nhưng chỉ cần Vu Xá Nguyệt lại dùng sức rạch một cái, đó cũng là cũng đủ khả năng cắt yết hầu của nàng.
“Không, không nên a~” Thị nữ hoàn toàn bị sợ hãi, nàng hỏng mất kêu khóc: “Tam tiểu thư xin ngươi thương xót đi, song thân nhà ta đều là tàn tật, ta thực sự cần số tiền này a! Cầu van ngươi!”
Vu Xá Nguyệt không nhịn được nói, “Song thân của ngươi có thảm hay không có quan hệ gì với ta! Nói mau là ai, sự kiên nhẫn của ta hữu hạn. Không thành thật nữa ta để cha nương ngươi người đầu bạc tiễn người đầu xanh.”
“Ta nói ta nói! Không nên ——”
Trong lòng Vu Xá Nguyệt cực độ phiền táo, các sư huynh sát thủ đồng môn của nàng, giết người cũng không có nhiều chuyện như vậy?
“Kỳ thực chính là, chính là cái này ——” Thị nữ kia do dự nói, thân thể chợt bạo phát. Nàng bỗng nhiên dùng sức vẫy tay, đầu cố hết sức ngửa về sau một cái.
Vu Xá Nguyệt tay mắt lanh lẹ lập tức động dao nhỏ, chỉ là thời khắc đó đao trên cổ của thị nữ vặn một cái, đâm ra một vết thương thật sâu, không có thể thương đến mất mạng.
Thị nữ vẫy tay té ngửa về phía sau, bột phấn đạm hoàng sắc từ ống tay áo bay ra. Trong lòng Vu Xá Nguyệt căng thẳng, cấp tốc lui về phía sau, nhưng vẫn là bị dính đầy mặt.
Đó là thứ quỷ gì —— nàng lập tức ngừng thở, huy vũ ống tay áo phủi tán yên vụ.
Thế nhưng vô ích này… Vu Xá Nguyệt lập tức cũng cảm giác được tứ chi vô lực não muốn phồng, hết thảy trước mắt đều biến thành bóng chồng. Khói mù này xem ra là chỉ cần chạm vào da cũng sẽ trúng chiêu a. Vu Xá Nguyệt thô tục thầm mắng ở trong lòng, sớm biết nên trước giết mới nói, ép hỏi hậu trường cái gì…
Thị nữ ngã trên mặt đất cũng không lo đến đau đớn cùng máu trên cổ nữa, lập tức hốt hoảng bò dậy. Mặt nàng mang sợ hãi nhìn Vu Xá Nguyệt, mặc dù Vu Xá Nguyệt đỡ trán, hai mắt vô tiêu. Chỉ là trong một cái tay khác của nàng còn nắm đao mang máu, để người không dám tùy ý tiến lên.
Vu Xá Nguyệt lắc lắc đầu, chỉ nhìn thấy một bóng người mơ hồ trước mắt. Nếu như lúc này có người muốn hạ sát thủ nàng vậy sợ rằng thật xong đời! Nghĩ như vậy, nàng liền cẩn thận lui về sau một bước, tay lần thứ