CHƯƠNG 229: TRONG ĐỒNG THOẠI ĐỀU LÀ GẠT NGƯỜI
Editor: Luna Huang
Vu Xá Nguyệt cảm giác mình ngủ cực kỳ lâu, ngủ được thân thể nàng hoàn toàn trầm tĩnh lại, tuyệt không muốn tỉnh lại. Không biết qua bao lâu thời gian rốt cục có một hương khí thanh lương xuyên phá cảnh trong mơ trêu chọc vờn quanh chóp mũi nàng.
Nàng giật mình một cái bỗng nhiên tỉnh lại, nhất thời có một loại khủng hoảng quấn vòng quanh toàn thân sợ đến nàng đổ mồ hôi lạnh.
Trước mắt là một mảnh hôn ám, có uy phong lỗ mảng thổi qua, mùi thơm ngát trong không khí cũng dần dần tiêu tán.
Vu Xá Nguyệt lo lắng trừng mắt nhìn, sau đó chợt hỏi hắn, “Ngưng nhi đâu?”
“Bị nhốt rồi.” Thanh âm của Ngự Cảnh thập phần bình tĩnh.
“Nga, nhốt… Chỗ nào?” Vu Xá Nguyệt bắt đầu hồi tưởng chuyện đã xảy ra lúc trước,
“Hiện tại ở Tông nhân phủ, vừa rồi là Vu Tử Nghị vớt ngươi từ trong nước lên.”
Trong nước? Vu Xá Nguyệt đỡ ngực, phổi quả thực đau đớn.
Tiếp đó, Ngự Cảnh nói đại khái với nàng mọi chuyện.
Lúc đó các nàng đều ở trên cầu, Ngưng nhi bỗng nhiên làm khó dễ Vu Xá Nguyệt, đẩy nàng xuống cầu. Vu Tử Nghị ở gần đó hắn nhận thấy được âm hưởng liền lập tức xuất thủ cứu giúp. Thế nhưng Ngưng nhi kiệt lực ngăn lại bọn họ qua mấy chiêu. Vu Tử Nghị chế phục Ngưng nhi trước, sau đó mới nhảy xuống nước đi cứu người, khi đó Vu Xá Nguyệt hôn mê sặc nước, Vu Tử Nghị còn tiến hành cứu giúp.
Sau đó nàng bị đuổi về tây viện, phủ y cùng hai ma ma đều đến xem nàng.
Nguyên bản có Khương Tình Tuyết, Ngưng nhi sẽ không thể bị đưa đến Tông nhân phủ. Thế nhưng hôm nay có người của hoàng hậu ở phía trước chờ Vu Xá Nguyệt, nên chuyện này nên có người đến gánh chịu tội danh cho hoàng hậu một lý do. Nên, đưa Ngưng nhi đến Tông nhân phủ theo như luật coi như là miễn cho hoàng hậu phát hỏa.
Vu Xá Nguyệt nghe xong lập tức giùng giằng muốn đứng lên, kết quả trên đầu một trận đau đớn, “Tê ——”
Ngự Cảnh vươn tay nắm đầu vai của nàng giúp nàng ngồi xuống, có hàm ý nói rằng: “Nàng hạ thủ rất nặng.”
“Đúng, thủ pháp cũng lão luyện.” Vu Xá Nguyệt chưa có phản ứng gì, nàng xoa xoa huyệt thái dương, phát hiện đã được bó dược, cách băng gạc vừa đụng trận trận mà đau.
Ngự Cảnh cũng không rút tay về, cứ như vậy để Vu Xá Nguyệt lót trên tay mình, tiếp tục chỉ điểm nàng, “Vừa rồi ta thậm chí đều hoài nghi, nàng rốt cuộc là muốn giúp ngươi lưu lại hay muốn thực sự hạ tử thủ.”
Ngươi ở đây nói nhăng gì đấy.” Vu Xá Nguyệt nổi giận lập tức thốt ra. Người này ngày hôm nay một mực nói Ngưng nhi sai! Hắn đến cùng nhìn ra sai ở đâu?
Nhưng nét mặt Vu Xá Nguyệt phát hỏa trong lòng vẫn là hoảng. Ngưng nhi tập kích của nàng cái động tác đúng là nàng dạy, nhưng hôm nay một chiêu đã đánh ngã nàng thật đúng là vượt xa người thường. Thế nhưng chưa thấy Ngưng nhi nàng không muốn tùy tiện kết luận.
“Đúng rồi, vậy Vu Tử Nghị hắn…”
“Hắn bại lộ.”
Vọng Thư Uyển
“Vì sao?” Vẻ mặt Vu Xá Nguyệt mộng ép, quá loạn, những người này đều là thế nào?
Ngự Cảnh thán nói: “Hắn nếu xuất thủ cứu ngươi vậy nhất định phải phải có một giải thích hợp lý. Nên hắn bây giờ bị Vu Hàn Thiên gọi đến thư phòng rồi, hai người kia toán là cao thủ, thuộc hạ của ta vô pháp nghe trộm. Thế nhưng ta biết bọn họ hiện tại chưa đi ra.”
Thân thể Vu Xá Nguyệt mềm nhũn, trầm xuống rất nhiều.
Vu Tử Nghị có thể giúp là ngoài dự liệu của nàng, từ lúc nàng cự tuyệt yêu cầu của Vu Tử Nghị, giữa bọn họ cũng không sao tình cảm tốt để nói a, vậy tại sao hắn sẽ vì cứu mình mà bại lộ?
Nếu là trước lúc Vu Tử Nghị xuất thủ cân nhắc một chút, nếu là hắn cứu người không liên hệ còn phải bại lộ thân phận không có lời thì nên làm bộ không phát hiện… Vậy mình chẳng phải là thực sự bị Ngưng nhi làm chết đuối sao?
Ngự Cảnh trấn