CHƯƠNG 230: MƯA GIÓ MUỐN ĐẾN
Editor: Luna Huang
A Ngôn đứng dậy, mặc bạch y giống Ngự Cảnh vào che vết thương đầy người. Sau đó đem mấy túi máu Vu Xá Nguyệt chuẩn bị xong đặt khắp nơi trên người.
Vu Xá Nguyệt dọn sách đồ trên đất liền đứng dậy, Ngự Cảnh chính đứng ở sau lưng nàng, bỗng nhiên vươn một tay nhẹ nhàng đặt tại vị trí tâm khẩu sau lưng nàng. Lần trước nàng chính là vừa đứng lên liền cháng váng đầu, huống hồ vừa rồi còn bị thương nhẹ thân thể càng thêm không tốt.
Chiếu cố đột ngột để Vu Xá Nguyệt có chút không biết làm sao, sau khi nàng đứng dậy tay của Ngự Cảnh cũng chưa lập tức lấy ra. Nàng cảm thụ được ấm áp xuyên thấu qua trung y đơn bạc trên lưng truyền tới, đứng suy nghĩ chỉ chốc lát xoay tay lại từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp.
Ngự Cảnh đứng bên người nàng nhìn, nàng mở hộp ra bên trong là có một mặt nạ da người, hai bên trái phải mặt nạ còn có hai bình nhỏ. Nàng quay đầu lại kín đáo đưa cho Ngự Cảnh, buồn bực nói: “Cái này cho ngươi…”
“Ân, cảm tạ.” Ngự Cảnh không có chối từ trực tiếp thư.
“Ngươi chớ nói chuyện…” Vu Xá Nguyệt nhức nhối nói.
Nàng tổng cộng có ba mặt nạ da người, Ngự Cảnh cùng nữ nhân của hắn cư nhiên lấy một cái! Nàng thực sự rất không thoải mái, vạn phần khó chịu! Thế nhưng càng thêm khó chịu là hai cái mặt nạ đều là tự nàng mang đi tặng, nàng hiện tại có nhiều khó chịu đều không thể nói ra được…
Đạo cụ đều thu thập xong, A Ngôn cẩn thận thổi tắt tất cả ngọn nến. Xung quanh không có lập tức thay đổi hắc ám không ánh sáng, sắc trời ngoài cửa sổ so với trong phòng sáng rất nhiều.
Trong yên tĩnh, bên ngoài truyền đến thanh âm trầm thấp của A Ly nói: “Chủ tử, mọi người chuẩn bị xong.”
“Đi thôi.”
A Ngôn gật đầu đi mở cửa, A Ly lắc mình vào nhà.
Ngự Cảnh cất bước đi qua bên người Vu Xá Nguyệt, thế nhưng nàng theo bản năng kéo tay áo của Ngự Cảnh.
Ngự Cảnh quay đầu lại nhìn nàng, “Vu Xá Nguyệt có chút lúng túng nói: “Ai —— hiện tại trời còn tối, ngươi không phải nói tảng sáng mai mới đi sao, sao lại đi liền?”
Ngự Cảnh cụp mắt nhìn cái tay nắm lấy tay áo của mình một chút, bỗng nhiên trở tay cầm cổ tay của nàng, “Hai ma ma kia đã trở lại phục mệnh hoàng hậu. Nếu là hoàng hậu trùng hợp tâm huyết dâng trào thì không sao, nhưng nếu là chân thành đến thăm bất kỳ người nào trong ta ngươi, sau khi trời sáng tất nhiên còn có thể trở lại chúng ta không có thời gian.”
Vọng Thư Uyển
“Ân…” Vu Xá Nguyệt nghiêng đầu nhìn A Ly không nhúc nhích một chút, “Ngươi đến A Ly đều không mang đi sao? Thật muốn đi một mình?”
“Đúng, rất nhiều người đều biết hắn là thân tín của ta, hắn cũng sẽ ở bên cạnh ngươi.” Nói, hắn liền đi ra ngoài.
“Vậy ngươi cẩn thận.” Vu Xá Nguyệt cũng không vững tin một câu cuối cùng hắn có nghe thấy không…
Mọi người rời đi, trong phòng chỉ còn nàng và A Ly. Nàng thở dài đến trước cửa sổ nghênh đón ánh bình minh sắp lên bên ngoài , tốt, cao phú xoái Mã Lệ Tộ tiểu vương gia hiện tại ai cũng không mang theo lẻ loi một mình đến Hàn Địa làm anh hùng cứu mỹ nhân, có thể, rất đồng thoại, rất cố sự.
Sắc trời ngoài cửa sổ vắng vẻ để gọi người thăng không nổi cao hứng tâm, người nên đi đã đi, nàng hiện tại so với lúc trước càng thêm lo lắng.
Sau lưng nàng A Ly bỗng nhiên lên tiếng nói rằng: “Sau này A Ly nghe theo tam tiểu thư phân phó.”
Vu Xá Nguyệt ngạc nhiên quay đầu lại phát hiện A Ly mặt quay về phía mình, cung kính quỳ một gối. Trước A Ly cũng là phụng mệnh nàng, nhưng biểu hiện của hắn càng giống như người đến giúp một tay, mà không phải thuộc hạ. Như vậy hiện tại, đây có phải là đại biểu thực sự nguyện ý vì mình sở dụng không?
Nàng chậm rãi lắc đầu, “Ta không có phân phó, cứ như vậy mà chờ.”
Nghe được câu này, A Ly có chút kinh dị ngẩng đầu nhìn Vu Xá Nguyệt, sau đó nhấn mạnh một lần: “Tam tiểu thư… Không cần thủ hạ đến đại lao Tông nhân phủ xem chút sao, ta có biện pháp không kinh động bất luận kẻ nào.”
“Hiện tại không được.”
A Ly cắn chặt môi dưới, thần sắc giãy giụa, cuối cùng vẫn là phục tòng,