Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

CHƯƠNG 249: RUNG ĐỘNG KHÔNG CHỖ SẮP ĐẶT


trước sau

CHƯƠNG 249: RUNG ĐỘNG KHÔNG CHỖ SẮP ĐẶT

Editor: Luna Huang
Vu Xá Nguyệt suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vậy trước hoàng đế đều chưa có tới, thế nào bây giờ mới muốn gặp ngươi.”

Ngự Cảnh hừ nhẹ một tiếng, “Người của hắn đều bị Hàn Y dọn dẹp, không tới xem một chút thế nào yên tâm.”

Như thế nàng vừa nói liền hiểu, xem ra mấy người sống Tông nhân phủ bắt được kỳ thực chính là người chịu tội thay đi, Ngự Cảnh trái lại thật cho hoàng đế mặt mũi, còn thuận thế không quản.

Bất quá bỗng nhiên trở về thẳng thắn với nàng nhiều như vậy, trong lòng Vu Xá Nguyệt còn có chút hoảng trương nhỏ không rõ ràng. Nàng nói không được đây rốt cuộc là tâm tình gì, có thể là thoả mãn? Thoả mãn hắn rất hiểu chuyện tín nhiệm mình? Đây không đúng sao…

Hai người đối diện một lúc lâu, Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên phản ứng kịp nàng nhìn chằm chằm nhân gia đã nửa ngày, vội vã dời đường nhìn nói: “Đúng rồi, ta phát hiện Ngự vương phủ hình như có rất nhiều dạng sự tình a. Ngự Nhân hắn là điên rồi, không phải là sỏa, ngươi trước đây có nghĩ tới hắn hay không.”

“Điên rồi?” Ngự Cảnh lặp lại một lần.

“Đúng, điên cùng sỏa bất đồng. Hơn nữa điên còn phân vài trường hợp, tình trạng của hắn không phải là điên điên khùng khùng cả người lẫn vật chẳng phân biệt được, mà là vẫn nhận biết sự vật phát sinh cải biến. Ý của ta là, hắn sẽ không biết rõ chiếc đũa, ngược lại, hắn sẽ tinh minh biết dùng chiếc đũa đâm mắt người là đau nhất —— phản chính, ta thấy hắn như là người điên thông minh mà nguy hiểm.”

Lúc này trạng thái của Vu Xá Nguyệt có chút sao, nàng càng giải thích càng phức tạp, một bộ một bộ lý luận tri thức đều không thấy.


Thế nhưng Ngự Cảnh nghe hiểu, hắn bỗng nhiên đưa tay cầm cổ tay của nàng trấn an nói, “Ta hiểu ý tứ của ngươi, nhưng ngươi là làm sao mà biết được.”

“Ta gặp được hắn, nói mấy câu.” Vu Xá Nguyệt thuận thế an vị bên người Ngự Cảnh, hau người người sóng vai ngồi ở trên giường, nàng bắt đầu hội báo tất cả hướng đi mấy ngày nay.

Vọng Thư Uyển
Cuối cùng Ngự Cảnh khẽ nhíu mày, “Thế nhưng Tiêu Ngọc Như lúc trước vẫn nói hắn đã sỏa, hơn nữa rất nhiều du y giang hồ, ngự y đều đến xem, đúng là dùng từ sỏa để hình dung hắn. Lúc đó ta không nghĩ đến chuyện này.”

“Người cổ đại các ngươi không chú trọng tâm lý khỏe mạnh cũng thật là không có biện pháp. Ta đã lưu lại đồ cho hắn rồi, có lẽ rất nhanh ngươi sẽ thấy hiệu quả.”

Ngự Cảnh hồ nghi nghiêng đầu nhìn nàng, Vu Xá Nguyệt có chút cẩn thận nói rằng: “Ta cũng không rõ ràng quan hệ nhà các ngươi lắm, cũng không biết ngươi đến cùng có quan tâm chuyện này hay không, nên có chút xen vào việc của người khác ——”

Ngự Cảnh bỗng nhiên cắt đứt nàng, “Không có, chuyện này cảm tạ ngươi.”

“Không, không cần… Thuận tiện…” Vu Xá Nguyệt thở phào, không có bị ghét bỏ thật là ngoài ý muốn.

Sau đó là một mảnh lặng im, mâu quang của Ngự Cảnh lóe lên một cái, bỗng nhiên mở miệng lại nói tiếp, “Mẫu phi ta bệnh chất, phụ vương ta tử trận, cảm tình của lặng im vẫn rất tốt.”


“Ai? Nên Tiêu trắc phi nàng là…”

“Nàng căn bản không nên xuất hiện. Mẫu phi ta vẫn không có hài tử… Mẫu phi cùng cữu cữu một dạng, đều là sinh dục trắc trở, mấy năm đều sinh không được hài tử. Nên Tiêu Ngọc Như là tổ mẫu ta đưa tới.”

Vu Xá Nguyệt ngạc nhiên mở to hai mắt nhìnm quả nhiên lại là nội dung vở kịch cẩu huyết như vậy. Trách không được, lão thái phi để bụng Ngự Cảnh như vậy, nhưng Ngự Cảnh cũng rất cảm kích. Loại góc độ này của lão thái phi liền so sánh với lão phu nhân của tướng phủ, các nàng thương yêu đến từ chính đèn nhang gia tộc truyền lại, khai chi tán diệp, đích xuất huyết mạch.

Thế nhưng đối với bản thân Ngự Cảnh, hoặc là bản thân lão Ngự vương, bất kể tất cả, thân tình thuần túy đến cùng có bao nhiêu?

Nàng bỗng nhiên đã cảm thấy, bọn họ cũng thật giống —— dù cho địa vị chênh lệch lớn một chút, thế nhưng áp lực của Ngự Cảnh cũng nhiều hơn a. Hơn nữa tướng phủ nàng nói không chưng là một điểm dừng chân tạm thời, nàng và những người đó cũng không có tình cảm thật thật tại tại, nhưng Ngự vương phủ vốn chính là nhà của hắn…

Suy nghĩ một chút, Vu Xá Nguyệt tiến tới quan tâm hỏi: “Không nỡ sao?”

Ngự Cảnh bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn nàng, sắc mặt ôn hòa rất nhiều, “Không có gì không nỡ,

nhiều năm như vậy không phải là vẫn ở chung sao.” Hai người dán rất gần, gần đến có thể thấy được mỗi một cọng lông mi của đối phương. Vu Xá Nguyệt ngạc nhiên nháy mắt mấy cái, không nghĩ tới cần né tránh.

Bỗng nhiên A Ly ở ngoài cửa nhẹ giọng nói: “Chủ tử, sự tình đều đã làm xong.”

Vu Xá Nguyệt chân tay luống cuống vội vã đứng lên kéo lại cự ly, “Ta, ta đây phải về… liền nói ngươi đã không còn nguy hiểm không cần ta chiếu cố nữa.”


“Gọi A Ly đưa ngươi đi.” Ngự Cảnh không có nhúc nhích, thế nhưng tựa hồ có chút thất vọng.

“Được.”

Vu Xá Nguyệt đều đi tới cửa, Ngự Cảnh lại do dự nói, “Ngươi…”

“Cái gì?” Nàng mờ mịt quay đầu lại.

Ngự Cảnh đứng dậy đến gần, nhưng Vu Xá Nguyệt còn không có như lúc sát gần khi nãy, thoáng cái cả người buộc chặt, đầu óc càng như xe chạy. Thẳng đến người nọ đi tới gần, sâu kín nói rằng: “Chuỗi ngọc lần trước trên yêu bột rất đẹp.”

“?” Vu Xá Nguyệt phản ứng nửa ngày, vậy nên?

Tay của tay của tùy tiện sờ bên hông một cái móc ra một vật, hắn trực tiếp nhét vào trong tay Vu Xá Nguyệt hỏi nàng, “Có thể giúp ta làm một cái nữa không… Ta cảm thấy… Hình dạng của chúng không quá xứng đôi.”

Tuy rằng Ngự Cảnh mặt lạnh nói thế nhưng trên gương mặt đã có một tia hồng sắc nhỏ nhẹ. Đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy Ngự Cảnh đỏ mặt, lần đầu tiên còn có thể không tính, vậy lần này là cái gì?

Vu Xá Nguyệt lăng lăng cúi đầu nhìn ngọc bội trong tay, trong, khắc hoa rất quen thuộc, cùng hoàn bội trong tay Ngự Cảnh chính là một đôi. Chỉ là sợi dây vẫn là đỏ thẫm thoạt nhìn tạo hình thập phần không hòa hợp. Đầu óc của nàng có chút tương hồ, đột nhiên cảm giác được bản thân hình như là nghĩ sai chuyện gì.

vongthuuyen.com
Trầm mặc một lát, nàng ngẩng đầu lên, phát hiện Ngự Cảnh chính nhìn mình chằm chằm, sau đó lắp bắp nói: “Vậy, ta đi trước…”


“Được.”

Vu Xá Nguyệt xoay người sang chỗ khác, lại quay lại, “Cái kia…”

“Ngưng nhi được ta mang đi rồi, tình huống nàng bây giờ ta biết, ngươi tạm thời không nên gặp nàng. Làm rõ sự tình trước mới nói.

“Nga…” Vậy quay trở lại.

Sau lại Vu Xá Nguyệt cũng không quá quan tâm nhớ kỹ mình là thế nào theo A Ly trở lại tướng phủ, phản chính trong tay vẫn nắm chặt viên bội.

Dọc theo con đường này, trong đầu nàng không ngừng thiên mã hành không, các loại méo mó. Nàng thậm chí méo mó đến tràng cảnh Ngự Cảnh có ý với nàng —— quá kinh khủng! Cuối cùng nàng căm tức thầm mắng một tiếng, rõ ràng miễn dịch với mỹ sắc vài chục năm, thế nào bỗng nhiên nổi lên phản ứng kỳ lại với Ngự Cảnh. Tiểu tử này nhất định là có độc!

——

Trở lại tướng phủ, chuyện thứ nhất tự nhiên là phải báo với cha cùng lão phu nhân. Bây giờ là buổi sáng, Vu Hàn Thiên theo thường lệ ra ngoài không ở nhà. Lão phu nhân bảy tám ngày không thấy bóng dáng tôn nữ, đương nhiên là hung hăng dạy dỗ nàng.

Bất quá răn dạy đã có thể không quá để ý rồi…

Hiện tại Vu Xá Nguyệt là từ thái tử mà sang tay cho tiểu vương gia, tả hữu đều là quý nhân, chuyện xấu truyền thì truyền đi. Tiểu vương gia thực lực hùng hậu, hơn nữa một đám hoàng tử vẫn không đứng thành hàng, đám hoàng tử ai không nhìn chằm chằm hắn a. Thật có thể kéo được nhân duyên này, vậy chỗ tốt nhất định là tướng phủ rồi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện