CHƯƠNG 257: TỪNG BƯỚC TRƯỢT CỦA NHÂN SINH
Editor: Luna Huang
Ngự Cảnh thuận theo nói: “Muốn hỏi gì.”
Vu Xá Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt tự tiếu phi tiếu, “Công chúa muội muội Hàn Địa của ngươi không phải là muốn giết ta sao, nếu ta cùng ngươi sớm muộn gì cũng gặp nàng, việc này làm thế nào a ~ ta đánh không lại nàng.”
Tay của Ngự Cảnh giật giật ở đầu vai nàng, như trước vẻ mặt trấn tĩnh, “Yên tâm, nàng sẽ không.”
“Vì sao, ngươi làm sao có thể xác định?” Vu Xá Nguyệt đi nhanh hai bước ngăn ở trước mặt Ngự Cảnh, đưa tay kéo vạt áo của hắn nâng lên: “Nàng vì sao khai đao với ta, ta chỉ muốn biết cái này. Trước đây cất giấu coi như xong, hiện tại dù sao cũng phải thành thật khai báo đi.”
Nàng một người lùn không nên kéo cổ áo của một người cao, đầu ngón chân nhón lên cũng không đến được vai của đối phương. Ngự Cảnh thở dài lấy tay đè đỉnh đầu của nàng xuống, “Nàng có thể chỉ là ——”
“Ta không muốn nghe chữ ‘có thể’ a tiểu ca ca.” Vu Xá Nguyệt nguy hiểm nheo mắt lại, tiểu tử này, còn không thừa nhận bọn họ có một chân sao?
“Nguyệt nhi, nàng là muội muội ta.” Ngự Cảnh thấy nàng thật lưu ý, liền nhìn hai mắt của nàng, thập phần thận trọng nói câu này.
Vu Xá Nguyệt mím môi không nói, vẫn là đặc biệt do dự. Tuy nói bọn họ là biểu huynh muội không sai, tuy nói là họ hàng gần không thể xằng bậy không sai, nhưng chính là cổ quái ở đâu lại không nói ra được. “Vậy… Ngươi thật không có gạt ta? Không có ý nghĩ không an phận gì?”
“Không có, nàng không nên nghĩ linh tinh. Ai muốn động nàng cũng không thể.” Ngự Cảnh vừa nói vừa kéo người về bên cạnh, tiếp tục khoác cổ của nàng đi về phía trước.
Những lời này thập phần hợp tâm ý người, Vu Xá Nguyệt bị đút thuốc an thần, trên mặt còn có chút đắc ý.
Kỳ thực nàng cũng có thể đoán được tâm tư của Vô Mộng, nguyên bản các nàng vốn là người không liên hệ, nếu không phải trong lòng Vô Mộng có Ngự Cảnh, làm sao sẽ không giải thích được hận nàng ~ bất quá Vô Mộng là như thế nào nàng không quản, quan trọng nàng có thể xác định ý tứ của Ngự Cảnh là được. Hơn nữa nàng cũng không quên, nữ nhân kia cầm đồ của nàng, còn dám quay đầu lại tới giết nàng chuyện này đủ nhớ cả đời!
Nhưng ngay góc độ nàng nhìn không thấy, mặt mày của Ngự Cảnh dính vào một phần ngưng trọng cùng suy nghĩ.
Ngự Cảnh như cũ leo tường mang người về tây viện, trong phòng đèn đã sáng lên, hắn nói với Vu Xá Nguyệt: “Qua ít ngày ta vẫn bề bộn nhiều việc.”
“Biết biết, ngươi tùy ý.” Vốn là nói xong không tới tìm nàng, kết quả vẫn là đến tặng đại lễ, đã đủ ngạc nhiên rồi.
Vọng Thư Uyển
“Vậy nàng có chuyện gì gấp bảo A Ly tìm ta.”
“Ân, đi đi đi bái bai ~” Vu Xá Nguyệt ghét bỏ đẩy người ra viện môn, Ngự Cảnh quay đầu lại vừa liếc nhìn một cái rồi mới đi.
Vu Xá Nguyệt xoay người, chỉ thấy A Ly chính đứng ở phía sau cách đó không xa, dưới bóng đêm thấy không rõ vẻ mặt của hắn, giống quỷ một dạng.
“Tam tiểu thư.”
“Ân.” Vu Xá Nguyệt mắt nhìn thẳng đi tới bên cạnh hắn, tùy ý nói: “Khuya lắm rồi, trở về đi.”
Ngữ điệu của A Ly quái dị truy vấn ở sau lưng nàng, “Tam tiểu thư, người cùng chủ tử…”
Vu Xá Nguyệt dừng bước quay đầu lại, quang mang đèn lồng hơi yếu trên đỉnh đầu, nàng khiêu khích nhướng mày lên cười nói: “Như ngươi thấy a.”
Nàng liền biết A Ly tâm hướng về Vô Mộng, nhưng kỳ thực đều tùy tiện, quỷ biết bọn họ giao tình sâu đậm. Thế nhưng ai cũng không thể can thiệp việc nàng làm, bây giờ nàng bị Ngự Cảnh dụ tâm tình còn ttố, nếu là A Ly dám nói cái gì không dễ nghe, nàng nhất định sẽ thô tục.
Nhưng cuối cùng A Ly lại không nói gì, hắn thoạt nhìn có chút cô đơn, hơn nữa… Có chút không giống trước. Vu Xá Nguyệt hồ nghi hỏi hắn, “Ngươi đến cùng làm sao vậy? Nói thẳng đi.”
Nhưng hắn phiền táo gãi gãi gáy, lược câu không có việc gì vội vã ly khai. Vu Xá Nguyệt trừng mắt bóng lưng của hắn một lát, thầm nghĩ sai a… Hắn không phải là bởi vì Vô Mộng, hắn nhất định có việc.
——
Tối hôm qua, trên dưới tướng phủ gà chó không yên, rất