CHƯƠNG 281: RÚT DÂY ĐỘNG RỪNG
Editor: Luna Huang
Hai sứ giả Hàn Địa này chắp tay hành lễ trên điện, vạn phần trịnh trọng nói: “Sứ giả Hàn Địa Ngụy Phong, Sùng Xuân bái kiến quân vương Long Phục.”
Bọn họ không chỉ có y phục thả khí chất phi phàm còn có ép cách cao độ thống nhất. Vu Xá Nguyệt thầm than, chẳng lẽ khí chất phiêu nhiên như tiên của Ngự Cảnh là đặc sản của Hàn Địa?
Lúc này tâm tư muốn đứng lên nghỉ ngơi của thái hậu bị dập tắt, sứ giả tới chơi, ly khai rất không cho mặt mũi. Nàng không chỉ có ngồi vững tại chỗ, vẫn còn nét mặt hòa hoãn mỉm cười, thoạt nhìn chưa từng có bất mãn.
Hoàng đế thán nói: “Trẫm còn tưởng rằng Hàn Địa năm nay thật sự là quá bận, cũng không có không rãnh trở lại. Người đến, ban tọa cho sứ giả.”
Hai vị sứ giả sau khi tạ ơn liền ngồi xuống gần đó, xa xa đối diện Ngự Cảnh. Ngụy Phong kia giải thích nói, “Hàn Địa thật sự là thất lễ ở bách hoa yến lần trước, lúc trước trong cung Hàn Địa nhiều việc, không để ý tới quá nhiều, vạn mong Long Phục bệ hạ bao dung.”
Hoàng đế nắm tay vịn của long ỷ, ngữ điệu thập phần tùy ý, “Vô sự, tam quốc vô chiến loạn phân tranh, phải lý giải cho nhau, duy trì thiên hạ thái bình.”
Rất nhiều người chính tính toán một câu thiên hạ thái bình kia, thái hậu ân cần mở miệng hỏi: “Đúng rồi, còn không biết hoàng đế các ngươi gần đây sức khỏe thế nào, ai gia cũng là thường xuyên nhớ đến.”
Sùng Xuân lập tức mặt lộ vẻ khó xử, Ngụy Phong nhìn thoáng qua Ngự Cảnh, đau lòng run rẩy nói: “Quân thượng hắn. . . Bệnh tình nguy kịch hôn mê. . .”
Mọi người ồ lên, trong lòng Vu Xá Nguyệt chập chờn một chút, thủ lĩnh đều bệnh tình nguy kịch hôn mê vậy là ai sai phái tới sứ giả đến? Ngự Cảnh rốt cục hỏi, “Tình huống bây giờ thế nào?”
“Tứ hoàng tử cùng công chúa ngày đêm coi chừng, nhưng ngự y cũng không có biện pháp gì. Quân thượng tỉnh lại hai lần, đều là nhớ thương tiểu vương gia. . . Sở dĩ, còn thỉnh tiểu vương gia lần này cùng hai người chúng ta trở lại một lần.”
Ngự Cảnh không có lập tức đáp ứng, giữa chân mày của hắn ngưng tụ lại, mâu quang lóe ra. Vu Xá Nguyệt biết hắn là đang suy nghĩ cái gì.
Đoạn thời gian trước vừa mới nhập cư trái phép hồi Hàn Địa, nếu không phải xử lý tốt sự tình cũng sẽ không trở về. Nhưng vừa mới bình ổn vài ngày, bên kia làm sao sẽ gặp chuyện không may. Ngự Cảnh tại hoài nghi thật giả sao? Vu Xá Nguyệt nhìn hai vị sứ giả này một lát, hắn hoài nghi chỉ là hai người kia mà thôi.
Vọng Thư Uyển.com
Hoàng đế không nói gì, hắn nghiên thân thể tựa ở tay vịn, ngón tay vuốt ve ly rượu trước mặt như có điều suy nghĩ.
Mấy vị quan viên phía dưới xì xào bàn tán, “Quân vương Hàn Địa bệnh nặng, đúng là gấp gáp muốn gặp tiểu vương gia. . .”
“Dù sao cũng là quan hệ thông gia huyết thống.”
“Vậy thì thế nào, ngươi gặp qua mấy người nhớ thương quan hệ thông gia xa như vậy chưa, Hàn Địa sợ là sắp thay đổi thời tiết rồi.”
Rốt cục, Ngự Cảnh đứng dậy yếu lên tiếng, “Hoàng thượng. . .”
“Trẫm cho phép ngươi về Hàn Địa xem một chút đi.” Hắn còn chưa nói hếtm hoàng đế thống khoái đáp ứngm thế nhưng hơi hí mắt ra còn nói thêm, “Bất quá, việc trong tay người phải làm xong trước.”
Lần này hắn nói dĩ nhiên chính là chuyện của Tân Ngư.
Tân Ngư gần đây đê mê, mới vừa rồi hắn còn suy nghĩ viễn vong, bỗng nhiên lấy lại tinh thần căm tức trừng mắt Ngự Cảnh.
Hoàng đế tiếp tục nói: “Cũng sẽ không làm lỡ cái gì, hai vị sứ giả cũng cần nghĩ ngơi và hồi phục, Long Phục còn chưa đáp lễ. Lý công công, gọi ngự y viện mang Thiên Sơn tuyết liên cùng long hoài đan ra đi, cũng không biết có thể dùng không, các trân phẩm đều phải lấy nhiều một chút.”
“Thần hiểu rõ, tạ ơn hoàng thượng.” Ngự Cảnh hơi cụp mắt đáp ứng, hai vị sứ giả mặt lộ vẻ vẻ cảm kích.
Chuyện này được quyết định, thế nhưng chúng nghị luận lại không ngưng. Lại là mấy phen cạn ly, Vu Xá Nguyệt thoáng nhìn hoàng đế nghiêng đầu cùng thái hậu hàn huyên vài câu, bỗng nhiên sinh lòng bất an.
Thái hậu nghe xong chút gì, hài lòng gật đầu, bỗng nhiên nói rằng: “Đúng rồi, Minh Nguyệt quận chúa gần đây làm ra thứ gì rồi?”
Rất nhiều ánh mắt đều nhìn về Vu