CHƯƠNG 47: LẠI NHẶT LÃO BỔN HÀNH
Editor: Luna Huang
Chưa qua hai ngày, Bạch Liên có chút nóng nảy, mặc dù nói đại phu nhân vẫn không có giục nàng, thế nhưng nàng không thể chờ phu nhân nghĩ tới mới có động tác a.
Bạch Liên chủ động nói mình không sao, muốn bắt đầu làm việc, cần phải mò được một ít thể lực sống trong viện. Đầu của nàng còn đau, lại không thể nghỉ ngơi, có thể nói cố sức không được cám ơn.
Vu Xá Nguyệt nguyên lai còn đến Quần Tinh trai dụ lão phu nhân, từ lúc Vu Tịnh Hoa nháo sự, nàng đến cái này cũng tiết kiệm, xem như là hai ngày nhàn nhã.
Thế nhưng, Vu Hàn Thiên Vu Xá Nguyệt vẫn đợi cũng rốt cục ngày thứ ba về tới.
Sau giờ ngọ, Bạch Liên trong viện tu bổ hoa cỏ, chỉ thấy Vu Hàn Thiên một đường mang phong tiến đến.
“Lão gia ——” Bạch Liên ngẩng đầu, chỉ kịp thấy bóng lưng của hắn.
Vu Hàn Thiên trực tiếp đẩy cửa phòng của Vu Xá Nguyệt ra, Vu Xá Nguyệt đang ở trước bàn đọc sách, tóc dài của nàng đơn giản bay ở sau người, trên vai có một kiện vải bố, thật là có thái độ sinh bệnh.
Vu Xá Nguyệt nhìn thấy Vu Hàn Thiên trong nháy mắt, trên mặt hiện ra một tia kinh hỉ nho nhỏ, nàng nhanh lên để sách xuống, che ngực nhu nhược đứng dậy “Cha, người đã trở về. Người mau ngồi, nghe nói mấy ngày nay rất mệt? Cha lần đầu tiên tới chỗ này của Nguyệt nhi, Nguyệt nhi cũng không biết lấy trà tốt gì. Cha nhuận hầu.” Nói, nàng từ trong tay Ngưng nhi tiếp nhận ly trà, đưa cho Vu Hàn Thiên.
Đều nói đưa tay không đánh người mặt tươi cười, Vu Hàn Thiên vốn là phát hỏa, kết quả hắn tiến thất còn chưa nói gì, Vu Xá Nguyệt trước là một bộ hình dạng thích, thật để cho hắn nhất thời nói không nên lời. Nhìn khuôn mặt dễ nhìn vui mừng như vậy đến với mình, trong lòng Vu Hàn Thiên có chút quái dị.
Hắn tiếp nhận ly trà Vu Xá Nguyệt đưa tới, bỗng nhiên hỏi một câu “Nghe nói hai ngày này ngươi lại khó chịu?” Câu này là trước hắn không có ý định hỏi.
Biểu tình của Vu Xá Nguyệt có chút ngượng ngùng, lại có chút mừng rỡ, “Để cha lo lắng, chính là buổi tối mấy ngày hôm trước bị cảm lạnh khó chịu chút, hiện tại khá hơn rồi.”
Vu Hàn Thiên hờ hững nói “Chuyện của chuyện của ta đã biết, giữa tỷ muội các ngươi nên hỗ bang hỗ trợ, thiết bất khả bởi vì khí phách tranh tổn thương hòa khí, ngươi minh bạch ý của ta không.” Đây không chỉ có là ý nghĩ của hắn, là trọng yếu hơn nghĩ cách của lão phu nhân.
“Vâng, Nguyệt nhi minh bạch. Nguyệt nhi sau khi tỉnh lại, cái gì đều không nhớ rõ, nên phụ mẫu cùng tổ mẫu chính là thân nhân của Nguyệt nhi, tỷ muội đều là người nhà của Nguyệt nhi.”
Vu Xá Nguyệt nói câu này, để Vu Hàn Thiên trầm tĩnh lại, hắn buông ly trà chưa từng uống xuống nói “Ngươi minh bạch là tốt rồi. Ta còn có một chuyện khác. Hai ngày này hoàng thượng gọi rất nhiều ngự y xem bệnh cho bát hoàng tử, nhưng tay của bát hoàng tử khả năng vẫn là không lành được.”
Vu Xá Nguyệt cúi đầu mím môi, ủy khuất không chịu nói. Vu Hàn Thiên còn tiếp tục nói “Ngươi vẫn là bồi tội với bát hoàng tử, nếu như bát hoàng tử còn không chịu tha, vậy ngươi ——”
Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên khóc lên, Ngưng nhi nhanh lên đỡ lấy nàng “Cha, nữ nhi bất hiếu, vừa mới trở lại bên người cha lại phải đi rồi.”
“Ngươi…”
“Kiếp sau nữ nhi nhất định báo đáp ân tình dưỡng dục của cha!” Viền mắt của Vu Xá Nguyệt đỏ bừng, tựa hồ là chuẩn bị giống như chết “Hôm nay, hôm nay chỉ có thể đi trước một bước, đi bồi di nương.”
Vu Hàn Thiên đập bàn một cái cả giận nói “Ngươi đang nói cái hồ ngôn gì !”
“Bát hoàng tử giết di nương, lại muốn giết Nguyệt nhi, mặc dù trong lòng sợ, nhưng… Cũng không thể bởi vì một mình Nguyệt nhi làm khó tướng phủ.” Vu Xá Nguyệt mím môi khó nhọc nói “Ta nhất định hỏi một chút hắn đến cùng có thù gì, tại sao phải giết chúng ta.”
Vu Hàn Thiên bị nàng lần thứ hai đề cập Doãn Thu Minh, vốn đang toán biểu tình rất nhanh thì tối tăm, hắn có chút không nhịn được nói: “Được rồi được rồi! Tổ mẫu