CHƯƠNG 67: TÌNH KHUÊ MẬT BỀN CHẮT
Editor: Luna Huang
Mấy nữ tử theo Vu Tịnh Hoa cùng nhau nói giúp vào “Vu tam tiểu thư lại đọc mọt bài đi.”
“Đúng vậy, thơ hay như vậy, để chúng ta kiến thức một chút.”
“Được rồi được rồi.” Vu Xá Nguyệt nói, bỗng nhiên đứng dậy, trực tiếp đi qua bên người Vu Tịnh Hoa.
Đang lúc mọi người kinh ngạc nhìn soi mói, nàng đi tới lấy của bên cạnh bàn, Vu Xá Nguyệt cũng không chọn lựa, tùy tiện cầm mở ra “Không…Ân, tinh không nhất bài vân thượng, tiện dẫn thi tình đáo bích tiêu.”
Sau đó cầm lên tờ thứ hai —— “Tinh? Tự thử tinh thần phi tạc dạ, vi nan phong lộ lập trung tiêu.”
Tờ thứ ba ——” Lại là một chữ xuân, các ngươi có người tái diễn chữ? Bất tri tế diệp thùy tài xuất, nhị nguyệt xuân phong xuân phong tự tiễn đao”
“Thủy, xuyên hoa hạp điệp sâm sâm kiến, điểm thủy thanh đình khoản khoản phi.”
“Liên, Giang Nam khả thải liên, Liên Diệp hà điền điền.”
“Nguyệt…”
Vu Xá Nguyệt cầm lấy giấy, liền sẽ đọc lên câu tương tự, có khi nàng sẽ nghĩ, có khi không nghĩ tới, trực tiếp đọc lên. Thế nhưng đều không ngoại lệ chính là, mỗi một câu đều là thật đặc sắc.
Nàng cứ như vậy, đem hết số giầy chỉ còn phân nửa trên bàn đọc hết. Không khí yên tĩnh, người chung quanh tựa hồ là sợ ngây người, không ai nói.
Vu Xá Nguyệt thiêu mi nói: “Ai còn có nghi vấn gì, đứng lên ra đề mục. Hiện tại không ra đề, sau này cũng không được lắm mồm nữa.”
Hàn Y cười hắc hắc là người thứ nhất mở miệng nói: “Ai nha ~ Vu thừa tướng thực sự là cất giấu tàng trữ, nữ nhi lợi hại như vậy chúng ta trước đây cũng không biết.”
Ngự Cảnh ý vị thâm trường nói: “Chỗ lợi hại của tam tiểu thư còn nhiều nữa.”
Tiểu vương gia cùng Hàn thế tử đều lên tiếng, những người khác tự nhiên cũng tán thưởng.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Thấy Ngự Cảnh nhìn Vu Xá Nguyệt bằng con mắt khác, đầu óc của Vu Tịnh Hoa trống rỗng, Triệu Mạt Nhi có chút nóng nảy, nàng kéo tay áo của Vu Tịnh Hoa, liều mạng nháy mắt bảo nàng không nên hành động theo cảm tình.
Trong mắt Vu Tịnh Hoa rưng rưng, mím môi cố sức nói: “Quên đi, ta chỉ là nghi vấn một chút, tam muội muội ưu tú như vậy, ta… Ta đương nhiên là cao hứng.”
Rõ ràng là Vu Xá Nguyệt bị nghi ngờ, Vu Tịnh Hoa lại là một bộ dáng vẻ ủy khuất.
——
Vu Tịnh Hoa vừa nói xong, bên kia lại có giọng nữ trong trẻo chen vào nói, “Bên này thật là nhiều người a, các vị đang chơi cái gì a?”
Mọi người xem nhìn qua, nói chuyện chính là Khương Doanh một thân hỏa hồng váy dài, bên cạnh nàng, chính là Vu Lưu Vân một thân cạn tử chuyển màu đậm đến nhạt.
Mọi người cảm thán, hôm nay không riêng gì tiểu vương gia cùng Hàn thế tử ở, ngay cả hai đứng trong khải nam tứ mỹ đều tới, nhân vật phong vân khải nam hôm nay đến phân nửa.
Đối với bọn nữ tử mà nói, Vu Lưu Vân đến còn không phải chuyện tốt, nhưng đối với mấy phú gia công tử mà nói, bọn họ liền có hàn huyên. Nhất thời, mấy nam tử thấp giọng nghị luận.
“Là Vu tiểu thư cùng Khương tiểu thư a!”
“Thật xinh đẹp a, quả nhiên là vô nhân có thể so sánh…”
“Kỳ thực ta cảm thấy Vu tam tiểu thư cũng không sai biệt lắm.”
“Thế nhưng đích thứ khác biệt, ai…”
Vu Tịnh Hoa đơn giản là tức giận đến sắp thổ huyết, Vu Lưu Vân giống như là biết phát quang một dạng, chỉ cần nàng tới, trên cơ bản đoạt đi sự chú ý của mọi người. Vu Xá Nguyệt vừa để nàng mất mặt, hiện tại Vu Lưu Vân còn kéo đến.
Nàng lắp bắp nói: “Đại tỷ cùng Khương tiểu thư tới thật là đúng dịp, chúng ta ở bên cạnh chơi trò chơi.”
Các nàng bên này đang nói chuyện, Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên cũng cảm giác Ngưng nhi sau lưng sai. Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ngưng nhi thập phần khẩn trương, còn có chút hình dạng sợ. Vu Xá Nguyệt cảm giác kỳ quái, chẳng lẽ là mới vừa tới hai người kia để cho nàng sợ hãi?
Ngưng nhi luôn có thể nhìn thấy Vu Lưu Vân, vậy hẳn là thì không phải là vấn đề của Vu Lưu Vân, chẳng lẽ… Là Khương tiểu thư này?
Vu Lưu Vân thẳng nói với Ngự Cảnh cùng Hàn Y: “Hàn thế tử, tiểu vương gia đều ở đây.”
Ngự Cảnh ừ một tiếng.
Hàn