Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

CHƯƠNG 72: TRỌNG NAM KHINH NỮ


trước sau

CHƯƠNG 72: TRỌNG NAM KHINH NỮ

Editor: Luna Huang

Vu Xá Nguyệt cách thật xa, đều thấy ánh mắt của lão phu nhân khàn khàn một chút sáng.
Lão thái thái từ trên ghế đứng lên, chiến nguy nguy đưa tay ra nói: “Mau, Tình Tuyết! Mau tìm một chỗ cho Ninh Sương cô nương. Đừng quỳ nữa! Trên mặt đất lạnh a!”
Khương Tình Tuyết miễn cưỡng cười vui nói: “Vâng… Ninh Sương cô nương xin đứng lên.”
Ninh Sương lại là một dập đầu: “Tạ ơn lão phu nhân.”
Lão phu nhân xoay mặt trách cứ Vu Hàn Thiên: “Ngươi hài tử này! Đều ba tháng a, thế nào không sớm một chút lĩnh trở về!”
Vu Hàn Thiên thấy lão phu nhân đây là đã tiếp thu Ninh Sương cả người đều trở nên thập phần nhẹ nhõm, “Đây không phải là cho mẫu thân một kinh hỉ sao.”
Lão phu nhân nhắm mắt thở dài, “Ai, Tử Kỳ bọn họ học xa không về, ta còn tưởng rằng hôm nay là một tôn tử đều không thấy được a.”

Khương Tình Tuyết nghe xong trong lòng phát khổ, thế nhưng khổ nữa cũng chỉ có thể cất giấu. Nàng gọi tỳ nữ tới gần địa phương của lão phu nhân đặt một ghế, tự mình xuống phía dưới dẫn Ninh Sương ngồi.
“Cô nương mời ngồi, nếu là có cái gì không thoải mái, trực tiếp nói cho ta biết là được.”
Sắc mặt Ninh Sương đà hồng, nhu nhu nói: “Tạ ơn phu nhân.”
Một đám quan viên thấy tình cảnh này, lần thứ hai rối rít nói, “Chúc mừng a lão phu nhân, xem ra đây là thọ lễ lão thiên gia cho a.”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
“Đúng vậy, lão phu nhân đức cao vọng trọng, tự nhiên có thiên phù hộ! Song hỷ lâm môn! Song hỷ lâm môn a!”
“Ai nha. Chúng ta đây chỉ chuẩn bị một phần hạ lễ. Chẳng phải là thiếu nha!”
Lão phu nhân khoát khoát tay, cao hứng không được. “Các vị đại nhân quá mức khách khí, các ngươi chính là cái gì cũng không tặng ta cũng vui vẻ a! Nào có gì so với hai tôn tử tốt hơn a!”
Mọi người đều một mảnh vui sướng, nhưng Vu Xá Nguyệt chợt nghe Vu Lệ Hương ở bên cạnh tức giận bất bình thấp giọng tả oán nói: “Này có cái gì, ta cùng với Tử Minh vẫn là long phượng thai, di nương ta không thể lợi hại hơn nàng sao! Bất quá là thừa dịp Tử Minh bọn họ cũng không ở, để lấy lòng người mà thôi.”
Vu Tịnh Hoa nghe xong, trong lỗ mũi phát sinh tiếng hừ khinh thường, không biết là đối với Vu Lệ Hương, hay là vị Ninh Sương kia.
Vu Xá Nguyệt cảm thấy buồn cười, phản chính địch đã đủ nhiều, nàng không ngại nhiều nữa. Huống hồ. . . Ninh Sương này nhìn là người có thủ đoạn, nên a, sau này đến cùng ai là địch nhân của ai, bây giờ còn thật khó mà nói ~
——
Yến hội bắt đầu, mọi người ăn uống linh đình, chuyện trò vui vẻ, đang lúc thập phần náo nhiệt. Lão phu nhân nhiều lần vấn Ninh Sương ăn chút gì, thái độ tốt đến không gì sánh được.
Hơn nữa lão phu nhân có thể là hôm nay cười có chút quá, trên mặt nàng nếp nhăn thực sự quá sâu.
Vu Xá Nguyệt đối với xã giao quan trường không có hứng thú gì, vui chơi giải trí một trận qua đi. Nàng cũng không có gì hay làm gì, đờ ra nghiên cứu nếp nhăn của lão phu nhân. Còn nhàm chán ở trong lòng yên lặng sắp xếp cách là giả thể.
Ngay thời gian trong lòng Vu Xá Nguyệt sắp làm giả, Vu Lưu Vân bỗng nhiên đứng dậy, chậm rãi đi lên, chen cùng lão phu nhân ngồi chung một chỗ.
Nàng một tay ôm một hộp, một tay vô cùng thân thiết hoàn cánh tay của ở lão phu nhân. Tiến tới cùng lão phu nhân xì xào bàn tán vài câu, lão phu nhân nghe qua, liền nhận lấy hộp.
Nàng đem hộp đặt ở trên đùi mở nhìn thoáng qua, sau đó lại thân thiết vỗ vỗ gương mặt của Vu Lưu Vân nói: “Cũng là ngươi hiểu tâm tư của tổ mẫu.”
Vu Lưu Vân xấu hổ cười.
Vu Hàn Thiên ở một bên, vẻ mặt hiền lành vấn: “Đây là đây là tặng hạ lễ gì .”

Vu Lưu Vân khiêm tốn nói: “Bất quá là biết được bộ hắc bạch song long thái cực cầu của tổ mẫu không còn, tìm một thay thế phẩm cho tổ mẫu.”
“Đúng vậy, Lưu Vân còn nhớ rõ ta suy nghĩ gì.” Lão phu nhân nói, liền từ trong hộp xuất ra một viên

trân châu lớn chừng quả đấm!
Viên trân châu này dưới ánh nến chiếu rọi thập phần thông thấu, tựa hồ là mông thượng một tầng dày. Phía dưới mọi người không khỏi kinh diễm, lớn như vậy, ánh sáng êm dịu, phải là mất công phu mới có thể lấy được! Có thể nói giới vô thị a.
Phía dưới vang lên một mảnh tán thán, lão phu nhân rất là hài lòng nói: “Nhìn trân châu này. . . Ta sau này đâu nỡ lấy a.”
Trước mặt tân khách, Vu Lưu Vân không có dáng dấp cao ngạo trong ngày thường, nàng kéo tay của lão phu nhân làm nũng nói: “Tổ mẫu cầm là được, sau này Lưu Vân tìm tốt hơn cho ngươi.”
Vu Xá Nguyệt ha hả cười, bồn trân châu, thật dự đoán được a ~
Lão phu nhân chỉ lỗ mũi của nàng một cái nói: “Ngươi hài tử này a ~ tướng gia, Lưu Vân ưu tú như vậy, vậy cũng là công lao của Tình Tuyết.”
Ánh mắt Vu Hàn Thiên nhu hòa nhìn về phía Khương Tình Tuyết, “Ta biết, cực khổ rồi.”
Khương Tình Tuyết hơi cụp mắt, trong mắt tựa hồ hàm chứa lệ quang. Tuy rằng tổn thất Vương ma ma cùng một viên quả dương chi ngọc, thế nhưng trân châu này coi như vãn hồi không ít.
Vu Lưu Vân là đích trưởng nữ duy nhất trong phủ, nàng là người thứ nhất tặng lễ, còn lại tự nhiên cũng nhất định phải đuổi kịp.
Nên ngồi bên Vu Lưu Vân, Vu Lệ Hương lập tức gọi tỳ nữ lấy hộp gấm đến.
(Luna: Đang lẽ phải là Vu Tịnh Hoa mới đúng chứ)
Nàng cũng là học Vu Lưu Vân, trực tiếp tiến lên trước, đưa hộp cho lão phu nhân nói rằng: “Tổ mẫu ~ đây là lễ vật Lệ Hương chuẩn bị ~”

Lão phu nhân cười tiếp nhận, nàng mở hộp ra, bên trong là một cây san hô.
San hô tuy rằng cũng không thập phần trân quý, nhưng màu sắc không sai, hơn nữa mặt trên có kim phấn, còn lộ mấy chuông bạc nhỏ, thoạt nhìn tinh xảo.
“Hảo, hảo.” Lão phu nhân ngày hôm nay tâm tình tốt, nên thế nào đều là vui vẻ, liên tục khen mấy chữ hảo, nhận lấy hộp để ở một bên.
Sau khi Vu Lệ Hương trở về, Vu Tịnh Hoa theo sát cũng tới dâng tặng lễ vật. Nàng cầm là một bộ tranh chữ danh gia, xem như là sắp lỗi thời, chủ yếu là người vẽ là lão phu nhân thích.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Liên tiếp ba vị đều đã dâng tặng lễ vật, ánh mắt của mấy tỷ muội đương nhiên để lại trên người Vu Xá Nguyệt. Vu Xá Nguyệt vẫn như cũ ngồi yên bất động, nàng từng cái từng cái dùng chiếc đũa đâm thực vật, đầu cũng không nâng một chút.
Vu Tịnh Hoa nhìn Vu Xá Nguyệt như vậy, bỗng nhiên trong lòng khẽ động!
Nàng nghĩ tới. Sinh hoạt của Vu Xá Nguyệt mới tốt, như vậy nàng nhất định không có tiền tài gì, nên. . Nàng là tuyệt đối không có cái gì có thể sánh ngang các nàng, nói không chừng nàng lần đầu tiên không có kinh nghiệm, căn bản cũng không có chuẩn bị hạ lễ!
Cái ý nghĩ này để Vu Tịnh Hoa hưng phấn, dù cho nàng không sánh bằng Vu Lưu Vân, thế nhưng có thể để cho Vu Xá Nguyệt mất mặt, vậy cũng tốt a. Vu Tịnh Hoa nghĩ, đang muốn mở miệng đi gọi Vu Xá Nguyệt. Kết quả, lúc này Vu Âm Nhi lúc này lại đứng lên.
Vu Xá Nguyệt cũng không nghĩ tới Vu Âm Nhi cũng như là thay đổi người khác vậy, nàng không hề khúm núm, mà là bắt đầu không sợ hãi. Nàng lạnh nhạt mang lễ vật của mình, tự nhiên hào phóng đứng dậy, đi đến phụ cận lão phu nhân quỳ xuống.
Vu Xá Nguyệt nhìn Vu Âm Nhi, trong mắt tràn đầy suy tư.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện