CHƯƠNG 75: ĐỤNG TƯỜNG NAM CŨNG KHÔNG QUAY ĐẦU
Editor: Luna Huang
Khương Doanh bị Vu Lưu Vân bắt cổ tay làm đau, thế nhưng Vu Lưu Vân hiện tại tâm tình kích động, nàng lại không tiện há mồm, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Khương Doanh nàng đến cha mẹ mình chưa từng nhẫn như vậy, vì gả cho Tử Kỳ, nàng là cái gìđều nhịn được.
Quả thực mặc dù là quỳ, cũng là thẳng thân thể thoải mái đáp lại, “Bất quá chỉ là chút thủ nghệ, quả thực so ra kém trân châu quý trọng của đại tỷ.”
“Tam muội muội quá khiêm nhường.”
Sau đó Vu Lưu Vân không nói nữa, nhưng nàng vốn là lạnh mặt sắp kết băng rồi.
Lão phu nhân thấy Vu Xá Nguyệt còn quỳ, đau lòng gọi nàng đứng lên, thái độ cùng ngay từđầu cách biệt một trời.
Khương Doanh thấy Vu Lưu Vân thực sự quá giận, liền nói khẽ với nàng nói: “Ta xem tam muội muội này của ngươi nhất định,, không bằng ta ——”
“Chờ, lần này quên đi.” Vu Lưu Vân lập tức cự tuyệt.
Khương Doanh nói: “Lẽ nào ngươi muốn nhịn khẩu khí này?”
Bản thân mất bao nhiêu kính a, mới giúp Vu Lưu Vân cóđược một viên trân châu lớn như vậy! Còn tưởng rằng là hoa thơm cỏ lạ tươi đẹp, kết quảđầu tiên là Vu Âm Nhi thêu cái gì, sau đó lại bị kẻ ngu si chết tiệt kia phá. Bạc của nàng chẳng phải là mất trắng.
Vu Lưu Vân hơi có không cam lòng nói: “Nhưng hôm nay nàng thực tại có chút tà tính, Vu Tịnh Hoa cũng không phải chưa xuất thủ, ngày hôm nay buông tha nàng đi.”
Cái này cũng Cái này cũng Vu Lưu Vân không có phòng bị, năm rồi Vu Xá Nguyệt căn bản là không có tư cách xuất hiện ở nơi này, mà Vu Âm Nhi cũng là cái gì cũng không dám. Vô luận bất luận yến hội gì, nàng cũng không ngạc nhiên chút nào cóđược nhiều chúý của người khác nhất.
Nhưng là bây giờ… Thứ nữ này quả thực muốn lên trời rồi!
“Nói cũng phải…” Trong lòng Khương Doanh buồn khổ, nàng vẫn là cực kỳ muốn trút giận cho Vu Lưu Vân, dù sao cũng là quá muốn là tẩu tử của Vu Lưu Vân.
Khương Doanh nhìn lão phu nhân bỏ lại Vu Âm Nhi, rồi hướng Vu Xá Nguyệt thập phần ân cần, trong lòng bỗng nhiên khẽđộng, ghé vào bên tai Vu Lưu Vân nói rằng: “Đồ của tiểu vương gia không phải là bị nàng lấy được sao, chúng ta vì sao không nói cho…”
Nghe chủý của Khương Doanh, nhãn tình Vu Lưu Vân sáng lên, liên tục gật đầu nói: “Như vậy, cũng có thể.”
——
Tiệc tối qua phân nửa, lão phu nhân vẫn là thỉnh thoảng loay hoay mộc điểu vài cái, thỉnh thoảng nghiêng đầu cùng Ninh Sương nói.
Vu Xá Nguyệt ngồi không yên, liền gọi Ngưng nhi bồi nàng đi ra ngoài đi một chút.
Bên kia Vu Xá Nguyệt vừa ra, Vu Lệ Hương vẫn ngộp thấp giọng giễu cợt nói: “Ta còn coi ngươi là cóý kiến hay, dĩ nhiên giúp ngươi nói chuyện, ai biết ngươi là tựđánh mặt như vậy a.”
Vu Tịnh Hoa ngồi ở bên cạnh nàng tự nhiên biết nàng đang nói ai, lập tức âm ngoan đánh trả: “Ta chíít mạnh hơn ngươi, ta tốt xấu xuất thủ với nàng, không giống như là một ít người chỉ biết vây bắt tổ mẫu.”
“Ta là chưa xuất thủ, ta cũng không là ván cầu cho Vu Xá Nguyệt.” Vu Lệ Hương cười lạnh.
“Ngươi cũng không cần phải toan ta. Hiện tại Vu Xá Nguyệt mấy ngày ngắn ngủi liền muốn qua chúng ta, nàng độc quyền nhất trong thứ xuất, ta xem ngươi có thể so với ta lấy được chỗ gì tốt.”
Vu Tịnh Hoa nói, cũng giận dữđứng dậy ra đại đường.
Vu Lệ Hương khinh thường liếc mắt, a, làm ta sợ? Thời gian không có Vu Xá Nguyệt một người độc quyền cũng ngươi, hiện tại biết sốt ruột rồi.
Vu Lệ Hương có loại vui vẻ nhìn có chút hả hê, hai người các ngươi đầu trước, chúng ta xem ai là người cười đến cuối cùng.
——
Bên ngoài sắc trời đã tối sầm, hành lang cùng dưới mái hiên đều treo hồng đăng lung, điều này làm cho tướng phủ biểu hiện ra thập phần ấm áp vui mừng.
Vu Xá Nguyệt theo hành lang đi từ từ, Ngưng nhi ở sau lưng nàng an tĩnh theo. Xung quanh yên tĩnh, xa xa truyền đến tiếng cười vui không biết là của người nào.
Gióđêm thanh lương thổi, nàng hít một hơi thật sâu.
Một lát sau, phía sau các nàng truyền đến tiếng bước chân nặng nề cấp thiết. Vu Xá Nguyệt vừa nghe loại tiếng bước chân này, chỉ biết người tới nhất định là khí cấp bại phôi.
,, nàng quay đầu lại, chỉ thấy Vu Tịnh Hoa