Hoàng Hậu Phúc Hắc

Lãnh Cung


trước sau

Tuy giương mặt nàng rất bình tĩnh nhưng nội tâm thì run rẩy như đứng trước sóng thần lúc nào cũng kề cận nguy hiểm.“Lập tức tra cho ta! Không tra được ai mưu hại đại hoàng tử thì các người và ta đều phải chôn cùng đại hoàng tử. “Từ khi đến cổ đại đến bây giờ ngoại trừ phụ thân và mẫu thân của thân thể này ra thì nàng không thể dựa vào bất cứ ai. Ơi cái hậu cung tuy là to lớn lộng lẫy nhưng cũng đầy rẫy những cạm bẫy cùng mưu ma chước quỷ. Nàng ở hiện đại coi cung đấu cũng nhiều nhưng khi đứng ở nơi cao uy quyền này lại chẳng có tí uy quyền thực dụng nào.Đồ ăn ngự thiện phòng đưa tới bốc khói nghi ngút giờ đã nguội lạnh rồi. Có thể nó là bữa cơm cuối cùng của nàng ở đây rồi. Nàng biết hắn ta vốn dĩ lạnh lùng tàn nhẫn luôn tìm cách nắm lấy thời cơ đưa nàng và phu thân của nàng vào chỗ chết. Thế nhưng một tháng qua được hắn yêu thương sủng ái tâm nàng quả thật đã rung động. Cố bảo lòng : “ vương quân vô tình !” Mà nàng lại không cầm lòng được yêu thương hắn. Một người lạnh lùng nhưng mà lại yêu chiều nàng mặc cho nàng tự tung tự tác làm loạn khắp nơi. Có những lúc nàng thật sự muốn bỏ trốn khỏi hoàng cung xa hoa này. Bởi vì hắn nên nàng vẫn nhẫn nhịn chưa rời đi. Nàng muốn tự do ngao du khắp thiên hạ. Vứt bỏ tất cả gánh nặng của gia tộc Họ Hoa cùng trách nhiệm của mẫu nghi thiên hạ. Mà nàng lại tiếc nuối hắn. Hắn tuy thích trêu đùa nàng nhưng cũng là người đàn ông đầu tiên của nàng.Không thể nói bỏ là bỏ. Trước mắt, nàng có thể bị tống giam cùng giết chết hoặc đầy vào lãnh cung. Nhưng nàng sợ liên lụi đến phụ thân và mẫu thân. Họ không quá thân thiết nhưng luôn hướng về nàng dành nhiều tốt lành giúp đỡ nàng đứng vững ở hậu cung này.“ Hoàng thượng giá lâm!”“ Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”“ Thần thiếp cung nghênh hoàng thượng! ““ Bình thân”Hắn cũng không muốn xử tội giết nàng nhưng tất cả bằng chứng đều hướng đến nàng. Thức ăn của đại hoàng tử mỗi ngày được đưa đi từ chỗ nàng. Độc dược tích tụ dần khiến đại hoàng tử lập tức tử vong. Hắn đau lòng đứa con đầu tiên nhưng hắn cũng không ngu ngốc tin tưởng nàng giết chết con trai của hắn. Mới đầu tiếp xúc hắn thật sự nhiều lần muốn giết chết nàng. Nhổ đi các gốc Gia tộc họ Hoa của nhà nàng. Nhưng bây giờ hắn có phần không nỡ để này đi vào chỗ chết. Đầy vào lãnh cung cũng có lẽ là cách tốt nhất. Hắn có thể yên tâm này sẽ sống tốt. Hắn cần một lý do chính đáng để không giết chết và xử lý gia đình của nàng. Thậm chí, hắn còn biết nếu thật sự đụng đến gia đình nàng thì nàng sẽ vô cùng hận hắn. Mỗi khi nàng nhắc đến phụ thân và mẫu thân đều tươi cười rạng rỡ.Từ khi sinh ra Mạc Vô Thần được phụ hoàng dạy dỗ nghiêm khắc. Trải qua bao cuộc tranh giành chém giết mới có thể ngồi vững trên ngai vàng. Hắn được dạy nhi nữ chỉ để sinh con nối dòng nối tông

chứ không phải để yêu. Ban đầu chỉ nhất thời hứng thú nhưng nghĩ đến nàng sẽ chết trái tim hắn đau không thở nổi. Hắn từng đọc trong một cuốn sách : “ kẻ sinh tình khi tuyệt tình rất tàn nhẫn mà kẻ vô tình đôi khi lại rất si tình!” Hắn nghĩ hắn đã yêu nàng mất rồi.“ Đưa hoàng hậu đến lãnh cung!”Hắn không hỏi nàng cũng không muốn nghe nàng nói khiến nàng rất thất vọng. Người chết ít nhất cũng phải có quyền được biện minh đối chất nhưng nàng không có.“ hắn nghĩ nàng là hung thủ giết đại hoàng tử hay hắn muốn giết nàng?”Nàng cũng không dám hỏi vì nàng sợ câu trả lời khiến nàng đau khỏi rơi vào bi thương đến tuyệt vọng. Lãnh cung cũng không phải không tốt. Trước đây, thân xác này cũng đã sống ở Hoa Liên này như lãnh cung. Chỉ thay đổi địa điểm khác mà thôi.Nàng nhìn hắn và hắn cũng nhìn nàng. Hoa Nhược Nguyệt muốn nhìn hắn lần cuối. Nàng đau lòng đi đến lãnh cung. Ở đây không lạnh lẽo như nàng nghĩ mà là rất lạnh kẽo vào tồi tàn. Cửa sổ đều rách nát gió thổi lồng lộng. May mắn cho nàng không phải mùa đông thì đêm nay nàng có thể bị chết cóng.“ Xuân Lan đi theo ta em có bao giờ cảm thấy hối hận không? “Nàng hỏi nô tì thân cận của mình.“ Nương nương được đi theo người là Phước phần của nô tì. Nếu năm xưa người không mua nô tì có lẽ nô tì giờ đang ở một kỹ viện hay đã làm thiếp cho lão già nào đó rồi.” Xuân Lan vừa nói vừa bắt tay vào dọn dẹp phòng ốc ẩm thấp do lâu ngày không có người ở.Lý công công bằng một khay thức ăn chỉ có cơm nguội dư thừa cùng một ít rau dưa để trên bàn.“ Nương nương người ăn đi! Cả ngày người đã không ăn gì rồi.”Nàng biết địa vị bây giờ của nàng muốn ăn ngon là đều không thể nhưng mà nàng lại không muốn ăn. Sau một lúc bị hai người này ép buộc nàng cũng ngồi vào bàn. Nghĩ đến tương lai sống ở lãnh cung này cũng không phải đều gì quá khó khăn. Ở hiện đại này làm từ sáng đến tối nhiều lúc tăng ca đến mệt chết cũng chỉ có thể thuê được căn phòng vài chục mét vuông cùng đủ ăn đủ sống. Có lúc cũng thiếu thốn chấp vá đủ kiểu.Hắn vẫn không ngừng tra xét tìm kiếm chứng cớ để giải oan cho nàng. Ngồi trước một núi tấu chương muốn phế hậu lập Ngọc phi lên làm hoàng hậu. Hắn hung hắn vứt hết tấu chương đó vào một góc. Phi thân ẩn nấp đến lãnh cung nhìn nàng co ro trên tấm chăn nhàu nát khiến hắn rất đau lòng. Muốn ôm nàng rồi an ủi nàng nhưng không phải lúc. Quay về phê duyệt xong đống tấu chương trời cũng dần sáng. Thượng triệu bị ép buộc đủ kiểu thật sự khiến hắn rất đau đầu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện