Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại truyen5z.com
Truyện được làm và đăng tại web truyen5z. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại truyen5z.com
: truyen5z.com
Chương 34: Ngoài dự đoán
Hiện tại còn một chuyện cần lo lắng, ngộ nhỡ đám phản tặc mất hết lí trí, đi hạ độc thủ với mấy đứa nhỏ thì sao, ở lại nha môn vẫn an toàn hơn.
Châu thượng thư nói: “Bệ hạ, mấy ngày trước Tĩnh An hầu về Lỗ Trung thăm người thân, liệu có thể lệnh hắn thuận tiện điều tra việc này hay không.”
“Có thể.” Tiền Nguyên Hằng nhàn nhạt nói: “Trùng hợp Hạ ái khanh đang ở Sơn Tây, điều tra xem rốt cục nơi đó xảy ra chuyện gì, nếu tra ra được, nên giết thì giết nên trảm thì trảm, cả triều đình cũng không phải ít người từng lăn lộn trên chiến trường.”
Hắn nghĩ ước chừng vấn đề chính là ở Lỗ Trung, Tô Như Hội kẻ này là có bất mãn gì với hắn sao?
Bên phía Sơn Tây vẫn luôn an phận thủ thường, hắn mới chỉ tiện tay phái Hạ thượng thư tới làm nhiễu loạn tầm mắt kẻ địch, đám người đó đã kiềm chế không nổi nữa rồi.
Những kẻ bên dưới thực sự không dám ho he lấy một câu, trước đây còn có ngự sử dám đề cập tới vấn đề thân thế của Tiền Chính Hiên, sau khi liên quan đến quốc thể, tất cả mọi người đều xem như có thể tránh được phiền phức nào thì tránh phiền phức đó, kẻ thông minh là kẻ biết giữ mình, lỡ nói sai điều gì động trúng đầu dao mới thực sự là tự đâm đầu vào đường chết.
Tiền Nguyên Hằng quét mắt một vòng, nhàn nhạt nói: “Còn một chuyện, phụ thân của hoàng hậu, nhạc phụ của trẫm, dựa theo lễ chế, nên được gia phong, sau khi trẫm và lễ bộ thượng thư bàn bạc với nhau, đã định tước vị Thừa Ân hầu, con trai ông Tần Mạt, theo lệ tập tước.”
Loại chuyện này cũng chẳng có gì phải phàn nàn, hoàng thân quốc thích vốn chính là những kẻ hơn người, dù cho không có chút cống hiến nào với việc lập triều nhưng những thứ phải cho người ta một cọng lông cũng không thể thiếu.
Có một số người bất bình, nhưng thực sự không thể nói được gì.
Có người đã nghe ngóng được từ sớm, lễ bộ ban đầu vốn muốn đề nghị phong tước vị của phụ thân hoàng hậu là Thừa Ân công, nhưng bệ hạ lại sửa thành hầu tước, này đã là rất nể mặt bọn họ rồi.
Ít nhất ngang hàng với Thừa Ân hầu, vẫn còn có Tĩnh An hầu, không đến mức để người nhà Tần gia độc chiếm thế lực.
Lễ bộ thị lang nói: “Bệ hạ, dựa theo lễ chế, hoàng hậu nương nương vẫn chưa được tiến hành đại điển phong hậu, hiện tại vẫn chưa thể gia phong Thừa Ân hầu, mong bệ hạ và hoàng hậu nương nương đợi thêm chút ít ngày.”
Bệ hạ chẳng hiểu gì hết, làm chuyện gì cũng phải có thứ tự trước sau, không thể tùy tiện thay đổi. Danh chính mới có thể ngôn thuận, nóng vội mấy ngày, nào lấy đâu ra thanh danh quang minh chính đại.
Tất nhiên, cấp trên trực tiếp của hắn - lễ bộ Châu thượng thư cũng chẳng hơn bệ hạ chút nào, ở lễ bộ thì không chịu làm việc, ngày thường theo bệ hạ làm mấy chuyện gì đâu, chuyện lớn chuyện bé đều toàn dồn lên người tiểu thị lang hắn.
Đây cũng là chuyện vô cùng không dễ dàng.
Tiền Nguyên Hằng nhìn Châu thượng thư đang đực mặc ra, rất muốn gõ đầu hắn một gậy, trước khi nói với trẫm, ngươi không thể hỏi cho rõ ràng đã hay sao, lần này mất mặt rồi, ngươi vui, trẫm cũng vui.
Hắn cười nói: “Trẫm cũng có ý này, chỉ là nói trước thôi, đợi sau đại điển phong hậu mới có thánh chỉ, khanh không cần lo lắng.”
Tốt xấu gì cũng phải giữ lại cái thể diện rơi rớt đến hầu như không còn gì của trẫm.
Lễ bộ thị lang là người thông minh, rất sáng suốt không vạch trần hắn, chỉ đáp: “Thần hiểu rõ.”
Thể diện của hoàng đế bệ hạ to như trời, làm thần tử không thể để hắn mất mặt, cho dù hắn cái gì cũng không biết, hơn nữa còn phát phì.
Khi Tiền Nguyên Hằng trở lại tẩm cung, Tần Ninh đã ngủ mất, thế nhưng trong mộng vẫn còn mang theo sự tức giận, cả khuôn mặt phẫn nộ bừng bừng.
Tiền Nguyên Hằng buồn cười vươn tay chọt chọt.
Tần Ninh quăng ra một tát đối phó với kẻ gây rối, Tiền Nguyên Hằng ăn một tát xong vẫn cười vui vẻ, chăm chú nhìn Tần Ninh mở mắt.
Không phải đều là bị đánh một trận sao, chi bằng nhân lúc A Ninh chưa có sức, tranh thủ dán lại đã.
Ban sáng kẻ muốn trốn được lúc nào hay lúc đấy, không biết là ai đây?
Tần Ninh chậm rãi mở mắt, lông mi dài khẽ chớp mấy cái, ánh mắt dần thanh tỉnh.
Nàng trông thấy Tiền Nguyên Hằng, sắc mặt ngay lập tức thay đổi, một cái tát nhẹ không mang tí lực nào đáp trên mặt Tiền Nguyên Hằng, Tiền Nguyên Hằng da mặt dày không cảm thấy gì, chỉ coi như đang tán tỉnh.
Hắn bắt lấy tay Tần Ninh, nhân tiện xoa xoa nắn nắn, mỉm cười bảo: “Bữa sáng đã ăn chưa? Có cần ta đút cho nàng không?”
Tần Ninh rút tay lại, quay mặt vào trong tiếp tục ngủ, không thèm để ý hắn.
Ta cũng không phải trẻ nhỏ, vì sao cần chàng đút.
Tiền Nguyên Hằng cũng không giận, chỉ kêu người đem tấu chương chuyển tới đây, ngồi trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh xử lí công vụ.
Ở trong phòng lúc nào cũng khiến người ta cảm thấy an tâm.
Thi thoảng có thể nhìn thấy bóng dáng Tần Ninh, nghe những lời nói mớ trong vô thức của nàng.
Tháng năm an tĩnh, thời gian ấm áp.
Mặc dù phần lớn thời gian hắn vẫn phải chuyên tâm với tấu chương trong tay, muốn nhanh chóng xử lí xong những chuyện này, sau đó mới có thể nhàn rỗi.
Thời gian từng chút trôi qua, thanh âm của Tiền Chính Hiên phá vỡ sự yên tĩnh kéo dài, y đứng ngoài cửa, không tiến vào tẩm điện.
Âm thanh nam hài tử trong trẻo nhu hòa, “Phụ hoàng, con có việc muốn hỏi người.”
Tiền Nguyên Hằng đặt bút xuống bước ra, lắc đầu nói: “Đứng đây nói, đừng đi vào.”
Động tĩnh lớn như vậy, nếu làm A Ninh bị ồn mà tỉnh dậy, người bị mắng sẽ là hắn. Tiền Chính Hiên trái lại chẳng cần sợ, con trai ruột của Tần Ninh, nàng đánh không nỡ mắng cũng không nỡ, hạnh phúc biết bao.
Tiền Chính Hiên nói: “Vừa nãy con ở ngự thư phòng xem tấu chương, thấy có người nhắc đến chuyện Tô Như Hội ở Lỗ Trung.”
Tiền Nguyên Hằng đáp: “Con tiếp tục xem đi, người buộc tội Tô Như Hội nhiều như lông trâu, ta đã sớm nhìn quen, chỉ là không ngờ mọi chuyện đều là sự thật.”
Người như Tô Như Hội, tính tình hờ hững thanh cao, đắc tội rất nhiều người, có người kiếm chuyện với hắn cũng là bình thường, mỗi ngày đều có đủ loại người không vừa mắt hắn.
Tiền Nguyên Hằng vốn cũng chỉ nghĩ quan hệ của hắn với người khác hơi kém chút, bao nhiêu người nhìn hắn không thuận mắt, ai ngờ đâu hắn thực sự ngầm giở trò.
Cái này cũng lạ, đám thần tử kia là trả thù cá nhân, hay là thực sự phát hiện Tô Như Hội có vấn đề.
Kì thực, có lẽ trả thù cá nhân vẫn nhiều hơn một chút, nếu có lí do chứng cứ thật sự thì đã sớm đem tới cho hắn rồi, hà tất phải đợi Lương Văn Cảnh đi điều tra.
Tiền Chính Hiên sửng sốt: “Thế nội dung trong những tấu chương đó, không có ích gì sao?”
“Đương nhiên có ích. Kêu con xem xem làm thế nào để xử lí công vụ, làm sao phê tấu chương, ai kêu con đi để ý