Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại truyen5z.com
Truyện được làm và đăng tại web truyen5z. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại truyen5z.com
: truyen5z.com
Chương 35: Thanh ti vấn tóc
Tần Ninh không để ý nói: “Ừ, chàng nói phải.”
Nam nhân này cứ được một bước lại lấn thêm một nước, dỗ hắn một lần còn không biết đủ, chỉ một câu này, chàng đếm xem mình nói bao nhiêu lần rồi.
Tiền Nguyên Hằng phiền muộn: “A Ninh, ta cảm thấy ta càng ngày càng không có địa vị gì nữa, cho dù là hồi mới thành thân nàng cũng không lạnh nhạt với ta như vậy.”
Trước đã từng có lần như vậy, chính là vào đêm động phòng, Tần Ninh chẳng phải cũng lạnh nhạt với hắn sao, đến ngày thứ hai mới dần chuyển biến tốt đẹp.
Tần Ninh thầm nghĩ, đó là bởi vì tên nhà quê nhà chàng đêm khuya không thắp đèn, nhà chàng chỉ có mỗi cây nến nhỏ, ai mà nhìn rõ được bộ dạng chàng ra sao, ta cứ nghĩ chàng là tên thợ săn vừa ngu ngốc vừa to con, dựa vào cái gì phải đối xử tốt với chàng.
Tiền Nguyên Hằng cũng chỉ có thể kiềm nén, đây là A Ninh, có chán ghét hắn hơn nữa hắn cũng chỉ có thể khiến nàng dần dần không chán ghét hắn nữa mà thôi, còn có thể làm gì được.
Tần Ninh vươn người, phần giữa eo bụng thấy tốt hơn nhiều rồi, thậm chí đã có thể xuống giường.
Nàng nhìn Tiền Nguyên Hằng, “Ta muốn dậy, chàng lấy giúp ta bộ y phục tới đây.”
Tiền Nguyên Hằng có thể nói là chịu thương chịu khó, đến trước tủ áo quay đầu lại hỏi: “Nàng muốn mặc bộ nào?”
Mấy ngày trước, thượng y cục trong cung đã làm vô số bộ y phục hoa lệ cho nàng, bộ nào bộ nấy tinh tế hoa mỹ, Tiền Nguyên Hằng đều rất thích, cảm thấy nếu mặc lên người A Ninh, chắc chắn sẽ rất đẹp.
Chỉ tiếc A Ninh vẫn chỉ thích mấy bộ y sam màu sắc mộc mạc, phong cách thanh nhã, mà mấy bộ y sam hoa lệ kia bị nàng xem như không thấy.
Tay hắn vừa vươn tới một bộ y phục bên trên gấp vạt màu xanh ngọc bích, liền nghe Tần Ninh nói: “Lấy bộ màu đỏ có thêu hoa ngọc lan đi.”
Màu đỏ lót nền, trên gấu tay áo may thêm hình hoa ngọc lan, tinh xảo lại tao nhã, màu đỏ diễm lệ còn mang lực chấn nhiếp thâm trầm.
Tiền Nguyên Hằng chìa tay đưa nó cho Tần Ninh, hoang mang hỏi: “Sao lại mặc bộ này?”
Kì thực hắn còn muốn giúp A Ninh mặc đồ, nhưng sợ bị ăn đòn, chỉ đành nhịn xuống nỗi khát vọng mãnh liệt.
Tần Ninh không nói gì.
Bởi vì không bị người khác hoài nghi thân phận nữa, mặc những đồ kia bản thân nàng cảm thấy thanh nhã, nhưng trong mắt kẻ khác, nói không chừng chính là di nương ngoại thất không dám mặc đồ đỏ, trong lòng sợ sệt, cho nên mới dám tùy tiện bịa đặt về nàng.
Lẽ nào bọn họ cho rằng Tần Ninh nàng không mặc được đồ đỏ sao? Thiên kim tiểu thư Tần gia trước khi gả cho người ta cũng từng là nữ tử rạng rỡ ngời ngời.
Chỉ là về sau lại cảm thấy giương nang múa vuốt như vậy quả thực cũng chẳng cần thiết, người sống trên đời, nóng lạnh tự biết.
Đáng tiếc vẫn cứ có người cứng rắn nói ngươi lạnh lùng, nói ngươi như vậy không được.
Tiền Nguyên Hằng thoải mái ngồi xuống, chống cằm nhìn nàng.
Không cần A Ninh trả lời, hắn cũng hiểu vì sao nàng làm vậy, thân phận mỗi người khác nhau, những người bất đồng thân phận thì phải có cách trang điểm ăn mặc khác nhau.
A Ninh chắc là bị chuyện ngày hôm qua chọc tức rồi.
Đám người đó quả thực đáng chết.
Tiền Nguyên Hằng khẽ thở dài, thật sự hi vọng có thể khiến A Ninh không cần lo nghĩ bất kì chuyện gì nữa, chỉ đáng tiếc bây giờ hắn vẫn chưa làm được, sẽ có một ngày, A Ninh của hắn sẽ trở thành nữ nhân không kẻ nào trong thiên hạ dám mạo phạm.
Tần Ninh xoay người lại, y sam sắc đỏ diễm lệ mang theo cảm giác ung dung tôn quý, làm nổi bật khuôn mặt nàng, đoan trang mà thanh cao xuất trần.
Tựa như bông hoa mẫu đơn kiều diễm nhất nở trong thời bình thịnh thế trong thành Lạc Dương.
Tiền Nguyên Hằng ngây ngẩn, tựa hồ như nhìn thấy tân nương ngày đó, dưới ánh nến mập mờ, tân nương tử của hắn ngước lên nhìn, ngũ quan không quá rõ ràng, đôi đồng tử ngập ánh nước, tỏa ra ánh sáng vô cùng xinh đẹp mê người.
Đó là ánh sáng màn đêm không thể che dấu.
Tần Ninh bật cười: “Chàng nhìn ngốc luôn rồi hả?”
Tiền Nguyên Hằng bất đắc dĩ: “Ngốc luôn rồi, A Ninh của ta là người con gái đẹp nhất thiên hạ, hoa nhường nguyệt thẹn cá lặn chim sa, cá chim đều ngây ngốc cả rồi, ta có thể không sao?”
Tần Ninh đi vào gian trong, uể oải ngồi xuống trước bàn trang điểm, dặn dò tiểu cung nữ đứng hầu hạ bên cạnh: “Ta muốn ăn chút cháo hoa, đi giục phòng bếp làm nhanh một chút, mang thêm một chiếc đệm lót tới đây.”
Tần Ninh lắc đầu cười tự diễu, trong lòng có chút xót xa.
Nàng từng phải chịu bao nhiêu khổ cực, hiện tại mới có một chút không thoải mái, còn không bằng một chút xíu trước kia, hồi đó một mình nàng cũng vượt qua được, bây giờ lại nổi lên cái tính tình yếu đuối không chịu nổi này.
Qủa nhiên là sự khác biệt giữa có người yêu thương với một thân một mình sao?
Tiểu cung nữ thi lễ: “Nô tì sẽ đi ngay.”
Bàn tay Tiền Nguyên Hằng xoa đầu nàng, thanh âm mang theo ý cười của nam nhân từ phía trên vang lên.
“A Ninh, nàng càng ngày càng có tư thái của hoàng hậu nương nương.”
A Ninh của hắn vẫn luôn là người con gái điềm tĩnh, lúc mới tiến cung không hề giống với người bình thường chưa từng trải sự đời thấy gì cũng kinh ngạc tò mò mà ngược lại bình tĩnh không gợn sóng. Nhưng so với hiện tại, vẫn có chút khác biệt.
A Ninh khi đó, sẽ không hết sức tự nhiên sai sử nhóm cung nữ như thế này.
Qủa nhiên không giống nhau.
Viên Hoàn nói đúng, cho dù A Ninh có bất mãn với hắn, với những việc hắn từng làm đến mức nào, chỉ cần hắn dụng tâm, mọi chuyện tất sẽ được giải quyết.
Bởi vì rất nhiều thời điểm, nàng không để ý tới những chuyện đã qua trong quá khứ, mà là lo lắng về tương lai không thể đoán trước.
Chỉ cần để nàng biết, đời này nàng sẽ an ổn vô ưu, bất luận là người có tính cách ra sao cũng sẽ dần mở lòng hơn.
Tần Ninh lôi tay hắn xuống, quay đầu hỏi: “Không phải chàng nói muốn đi học vẽ mày sao, vẽ giúp ta đi, hôm nay vừa là dịp tốt.”
Tiền Nguyên Hằng nghẹn thở, lúng túng cười đáp: “Ta vẫn nên giúp nàng chải tóc thì hơn.”
Hắn thực sự không dám đi tìm người khác học, hiện tại biết bao cặp mặt nhìn chòng chọc vào hắn, hắn chỉ cần nói với cung nữ nào nhiều thêm một câu thôi, e là sẽ bị truyền thành phong lưu bí sự của hắn mất.
Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Nếu hắn đi theo người ta học vẽ mày, năm ba ngày sau toàn thiên hạ sẽ nói, hoàng đế bệ hạ trước giờ cấm dục cuối cùng cũng đã có tân hoan.
Tần Ninh cười khúc khích, đưa cây lược trong tay cho hắn, cười nói: “Cánh tay chàng có được không đó?”
“Tất nhiên là được, cũng chẳng phải việc gì mệt nhọc, nàng đừng sốt