Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại truyen5z.com
Truyện được làm và đăng tại web truyen5z. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại truyen5z.com
: truyen5z.com
Chương 65:
Tiền Nguyên Hằng cười nói: “Lát nữa Chính Hiên tới thì sao?”
Tiền Chính Hiên nghe được chuyện này, sớm muộn cũng sẽ chạy tới thăm Tần Ninh, nếu vất vả chạy tới mà cha mẹ đã lăn ra ngủ mất, y tốn công vô ích một phen, chẳng phải xấu hổ lắm sao.
“Vậy cứ kệ nó tới.” Tần Ninh ngẩng đầu lên đáp: “Nó sẽ không giận đâu.”
Tiền Nguyên Hằng còn có thể làm gì, chỉ đành yêu chiều khẽ niết mặt nàng, trèo lên giường, vẫn không quên cho nàng uống thuốc dưỡng thai, sau đó mới ôm nàng vào lòng ngủ.
Ngủ một giấc tỉnh dậy, sắc trời đã sáng tỏ, nghe chuyện hoàng hậu nương nương gặp phải thích khách, không ít người trình thẻ bài muốn vào cung thăm hỏi.
Sôi nổi nhất là mấy vị phu nhân không hiểu biết gì nhưng lại có gia thế hiển hách.
Tỷ như, thẩm thẩm của Lương Văn Cảnh, Lan Lăng Tiêu thị, Thái Nguyên Vương thị, đều không chịu thua kém.
Tần Ninh nhìn thiệp, “Ngày mai truyền mẹ con Dương gia và gia quyến Chu gia, ngày kia truyền phu nhân thế gia, danh sách bổn cung đưa ngươi sau.”
Ai cũng có thể trình thẻ bài, nhưng không phải ai cũng có thể gặp hoàng hậu nương nương.
Truyền Dương gia tới cũng vì nể mặt Tĩnh An hầu, sau này Dương tiểu thư sẽ là Tĩnh An hầu phu nhân, chính là nữ nhân có địa vị nhất trong số các triều thần, còn truyền Chu gia đương nhiên là vì Chu Đồng.
Tiền Nguyên Hằng ngồi bên cạnh nàng: “Cần gì phải phiền phức như thế, gọi tất cả tới, để bọn họ hành lễ, xong nói vài câu là được rồi.”
Hà tất phải làm khó bản thân, dù sao cũng sẽ chẳng có ai dám nói năng điều gì ra ngoài, bọn họ vốn chẳng có gan này.
Tần Ninh nghiêm túc suy nghĩ một chút, không ngờ lại gật đầu: “Như vậy cũng tốt, ta cũng không đủ kiên nhẫn để tiếp bọn họ, vậy ngày mai cứ gọi tất cả vào cung, gặp ở trong Thừa Càn cung.”
Nàng nhìn về phía Tiền Nguyên Hằng, hắn vẫn luôn ở bên cạnh nàng không đi đâu, nàng khẽ gãi nhẹ tay đối phương.
“Bệ hạ đi làm chính sự đi, ta tới Trường An cung thăm Mông Mông, mang theo nhiều người, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện đâu.”
Tiền Nguyên Hằng cảm thấy chỉ có ở trước mặt hắn Tần Ninh mới an toàn, bằng không sẽ xảy ra đủ loại vấn đề, hắn hiện giờ đang rất hối hận lúc nghị sự không đưa Tần Ninh tới ngự thư phòng, cho nên bây giờ nhất quyết không di chuyển lấy một bước, không muốn đi chút nào.
Tần Ninh chỉ đành tiếp tục nói: “Thích khách ngày hôm qua chàng không đi thẩm vấn sao, ta bị dọa sợ một phen, chàng đi bắt hung thủ sau màn báo thù cho ta đi, nghe lời.”
Tiền Nguyên Hằng bất đắc dĩ.
“Được, ta đưa nàng tới Trường An cung, sau đó đi giải quyết sự vụ, nàng ở đó đợi ta tới đón nàng, không được chạy loạn lung tung biết chưa?”
Sau khi đưa Tần Ninh tới Trường An cung, Tiền Nguyên Hằng không tới ngự thư phòng, cũng không đi thẩm vấn tiểu thái giám nọ, mà trực tiếp ngồi kiệu tới hình bộ.
Lương Văn Cảnh và Mã thị lang cùng hình bộ thượng thư đang đứng đợi trước cửa, “Thần khấu kiến bệ hạ.”
Lương Văn Cảnh đã sớm đoán được Tiền Nguyên Hằng sẽ tới, chuyện này chắc chắn có liên quan tới nữ nhân đang nhốt trong lao phòng kia, thực không hiểu, một nữ nhân sao có thể thông minh tài trì tới vậy, thế lực còn có thể đạt được tới mức này.
Bọn họ rất muốn hỏi nàng, ngươi thông minh như vậy, vì sao năm xưa không dứt khoát đoạt luôn hoàng vị của cha ngươi, tự mình đăng cơ làm hoàng đế, cũng đỡ cho chúng ta phải khổ cực tranh đấu giành giang sơn.
Công chúa Sơ Vân ngồi bên trong, trước mặt đặt mấy đĩa dưa muối cùng vài cái màn thầu, nàng ta nhàn nhã ăn cơm, thấy bọn hắn tới thì mỉm cười như hoa: “Sao thế, có phải chịu thiệt rồi?”
Tiền Nguyên Hằng nhìn nàng nói: “May mà trẫm chưa trực tiếp giết các ngươi, xem ra thiện giả thiện báo là có thật, lần này phải dùng tới các ngươi rồi.”
Hắn cười lạnh: “Đường đường là cành vàng lá ngọc, lại đi dựa dẫm câu kết với tiểu thái giám hầu hạ trong ngự thư phòng, khiến người ta vì ngươi mà thần hồn điên đảo, quả nhiên lợi hại.”
Mạt đế có vô năng tàn bạo hơn nữa thì cũng vẫn có vài phần tự tôn, khi ngụy triều đánh vào kinh thành, hắn đã trực tiếp nhảy khỏi thành lâu tự vẫn, bảo vệ tính mạng của bách tính toàn thành, nhưng con gái hắn lại làm ra loại chuyện này.
Công chúa Sơ Vân nuốt miếng màn thầu cuối cùng, chậm rì rì nâng cốc trà lên uống mấy ngụm.
“Ngay cả chuyện này ngươi cũng tra ra được, còn tới tìm ta làm gì? Chắc sẽ không cho rằng ra vẫn còn con át chủ bài khác đấy chứ.”
“Không, ta chỉ lấy ngươi làm mồi dụ, sẽ không hỏi ngươi điều gì.” Hắn rút kiếm trong tay thị vệ phía sau ra, vung lên một đường, chiếc bàn trước mặt công chúa Sơ Vân vỡ thành hai mảnh, lưỡi kiếm sắc bén kề sát cổ nữ nhân, Tiền Nguyên Hằng nói: “Đưa Tiểu Đỗ Tử ra đây, để hắn gặp nữ nhân này, điều gì nên nói điều gì không nên nói, tự bản thân hắn sẽ rõ.”
Công chúa Sơ Vân muốn đối phương làm việc cho nàng, cho dù người ta mất đi lí trí, bị nàng mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo nhưng cũng không phải kẻ ngốc, những chuyện nên biết hắn đều biết hết, Tiền Nguyên Hằng cười lạnh: “Đưa cả tên hoàng tử ngu xuẩn và đám thuộc hạ của hắn tới luôn, Mã ái khanh đi tìm một tên đao phủ tới, nếu không khai, trước tiên chặt đứt đầu ngón tay, mười đầu ngón tay mười đầu ngón chân là đủ để ép chúng khai ra nhiều rồi.”
Sắc mặt công chúa Sơ Vân khẽ biến, nhìn xuống ngón tay trắng nõn như ngọc của mình, nhàn nhạt nói: “Ta sẽ khai hết, ngươi tha cho tay ta đi.”
Công chúa Sơ Vân không quan tâm tới tính mạng, nhưng nàng rất quý trọng đôi bàn tay của mình, đôi tay này, từng được mẫu phi nắm lấy, dạy nàng viết từng nét chữ, từng được mẫu phi đích thân cầm tay dạy nàng gảy đàn, nếu không còn đôi tay, xuống dưới hoàng tuyền, làm sao để nói cho mẫu phi biết, nàng đã học được hết mỗi một khúc đàn bà dạy.
Tiền Nguyên Hằng cười lạnh: “Ta không tin lời ngươi nói, một câu cũng không.”
Công chúa Sơ Vân hít mạnh một hơi: “Sơ Vân ta thề với trời, nếu lời ta nói có nửa câu dối trá sẽ bị thiên lôi đánh chết, chết không có đất chôn thân, sau khi chết...sẽ không được gặp mẫu phi, làm cô hồn dã quỷ suốt ngàn vạn năm!”
Lời thề này thực đủ độc ác.
Mã thị lang nhìn Tiền Nguyên Hằng, tựa hồ như muốn khuyên hắn.
Tiền Nguyên Hằng không mảy may dao động, “Đưa người tới, tốt nhất ngươi khai ra hết cho ta, như vậy mới giữ được đôi tay ngươi, bằng không trên đường tới hoàng tuyền, ngươi không có tay cũng chẳng còn chân, chỉ có thể bò mà đi.”
Tiểu Đỗ Tử rất nhanh đã được mang tới, kèm theo tới còn có tiểu hoàng tử da trắng thịt trơn, tiểu hoàng tử vừa trông thấy công chúa Sơ Vân thì miệng đã liến thoắng hô lên: “Tỷ tỷ, sao tỷ không cứu ta ra ngoài, sao tỷ lại vô dụng như thế!”
Công chúa Sơ Vân không để ý tới hắn, chỉ lạnh lùng nhìn Tiền Nguyên Hằng, “Những chuyện hai tên ngu xuẩn bọn chúng biết cũng chỉ là chút lông tóc bên ngoài, ngươi để ta thống khoái mà chết, ta sẽ nói với ngươi hết tất cả, không chút giấu giếm, loại ngu xuẩn này không đáng để ta bày mưu tính kế lâu như vậy.”
Mã thị lang và Lương Văn Cảnh nhìn tiểu hoàng tử vẫn đang lớn lối tức giận bất bình, trong lòng thầm tán đồng với lời công chúa Sơ Vân, loại người này quả thực không xứng.
Tiền Nguyên Hằng nói: “Tiểu Đỗ Tử, đem những chuyện ngươi biết nói hết ra, bằng không...”
Hắn nâng thanh kiếm trong tay, từ cổ nàng lướt xuống cánh tay nàng, “Bằng không trẫm sẽ để ngươi nhìn xem, trẫm cắt đứt từng ngón tay ngón chân nàng ta như thế nào!”
Tiểu Đỗ Tử kinh hãi muốn chết: “Bệ hạ, là nô tài bị quỷ ám nên mới ám sát hoàng hậu nương nương, không liên can tới Xuất Vân, cầu xin bệ hạ tha cho nàng, nô tài cam tâm tình nguyện chịu chết.”
“Lưu Tư Chế của thượng y cục là người của ta.” Công chúa Sơ Vân nói: “Còn có Mao công công của phủ nội các, cung nữ quét lá trong ngự hoa viên Liễu Lục, tiểu thái giám ngoại điện Thừa Càn cung Tiểu Thẩm Tử, tiểu đội trưởng đội thị vệ Lưu Lang, tất cả đều là người của ta, chỉ có bấy nhiêu thôi, ngươi tha cho tay của ta, còn muốn làm gì cũng được.”
Ánh mắt nàng vô cùng kiên định, “Nếu trừ những người này ra trong cung vẫn còn người của ta, Sơ Vân ta đời đời kiếp kiếp không được siêu sinh.”
Mọi người đều không ngờ nàng sẽ như thế, Lương Văn Cảnh hỏi: “Chẳng lẽ bàn tay ngươi còn quan trọng hơn cả tính mạng?”
“Quan trọng hơn tính mạng ta, chỉ có mẫu phi, người đã chết rồi, chỉ cần các ngươi không động tới tay ta, ta cam nguyện làm dao kiếm sắc bén nhất trong tay các ngươi.” Công chúa Sơ Vân đáp: “Ngươi thả ta ra, ta sẽ giúp ngươi làm những chuyện ngươi không thể làm được, ta lấy tính mạng ra thề, nếu có bất kì tâm tư muốn phá hoại nào, ta sẽ thân thể mục rữa, chân tay lìa thân, vĩnh viễn không được hoàn lại.”
Tiền Nguyên Hằng nói: “Ta lại muốn giết ngươi hơn.”
“Vậy ngươi giết ta đi!”
Công chúa Sơ Vân ngẩng đầu nhìn hắn, “Mỗi câu mỗi chữ ta nói đều là sự thật, ngươi vừa lập hoàng thái tử, hoàng hậu của ngươi đang mang thai, hiện tại ngươi sẽ không giết người, như vậy, đợi một thời gian nữa, ngươi xem lời của ta có phải thật hay không, rồi hãy quyết định!”
Mã thị lang thật lòng cảm thấy công chúa Sơ Vân rất thành khẩn, hơn nữa cảm thấy nàng rất có bản lĩnh, nếu có thể trở thành con dao sắc bén trong tay, hẳn rất có tác dụng.
Chí ít, lấy tên tuổi thần toán tử của hắn cũng nhìn không ra công chúa Sơ Vân đang giả bộ.
Lương Văn Cảnh cười nhạt: “Hay cho một công chúa Sơ Vân miệng lưỡi trơn tru, ngay cả bổn hầu cũng bị lừa, ngươi nói đều là thật? Có lẽ, nhưng ai biết chứ, công chúa Sơ Vân tiền triều gian trá xảo quyệt, bệ hạ sẽ tin ngươi sao?”
Thật nực cười.
Sắc mặt Tiền Nguyên Hằng không thay đổi, nhìn sang Tiểu Đỗ Tử khủng hoảng sợ hãi, nhàn nhạt hỏi: “Nàng ta nói thật sao?”
Tiểu Đỗ Tử run rẩy sợ sệt gật đầu.
Tiền Nguyên Hằng lạnh lùng nói: “Vậy ngươi sống cũng chẳng có tích sự gì nữa, giam vào lao phòng chỉ tổ lãng phí lương thực, Mã thị lang, đưa hắn tới mỏ đá ở Tây Sơn.”
Hắn nhìn quanh quất một lượt, “Cả vị tiểu hoàng tử này nữa, đưa hắn cũng thủ hạ của hắn qua đó hết đi.”
Mỏ đá là quan doanh, điều kiện nơi đó vô cùng gian khổ, do mấy tên tướng lĩnh cấp thấp trông coi, bởi vì lương bổng cao cho nên rất nhiều kẻ lớp trước lớp sau ùn ùn muốn tới, vì để kịp thời hoàn thành chỉ thị của triều đình nên những kẻ đưa tới đây khai thác đều là tử tù, đối với đám người này...có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Những thủ đoạn tàn khốc kia, Tiền Nguyên Hằng chỉ nghe cũng thấy khó chịu, nhưng vẫn luôn mặc kệ không quan tâm, bằng không nếu cứ giam phạm nhân đợi ngày hành quyết, thời gian dài như vậy, hình bộ lấy đâu ra tiền.
Đương nhiên hắn cũng không phải người không hiểu lý lẽ, trừ khi là tử tù phạm tội mưu nghịch, còn không nếu ở mỏ đá chăm chỉ tích đủ công lao, ngươi có thể được tha, miễn cho tội chết.
Như thế cũng coi như là một chuyện tốt.
Thiên hạ chiến loạn nhiều năm, người chết quá nhiều, suy cho cùng cũng không có lợi đối với phát triển dân sinh, đặc xá cho một bộ phận hối cải trở lại làm người cũng cho thấy quốc gia phồn hoa hưng thịnh.
Còn đám người này thì đừng mơ tưởng được đặc xá, nhưng lao động thì vẫn phải làm, đừng mong được bớt.
Mã thị lang chắp tay: “Thần tuân chỉ, vậy...” Hắn nhìn công chúa Sơ Vân.
Tiền Nguyên Hằng nhàn nhạt nói: “Giữ lại, nếu ngươi dám tự sát, đừng nói ngón tay ngón chân, trẫm sẽ chặt cả tứ chi của ngươi, tiền triều rất am hiểu văn thơ nhạc họa, ta nghĩ chắc ngươi cũng biết chuyện về Thích phu nhân(*).”
(*) Thích phu nhân (hay còn gọi là Thích Cơ), một phi tần rất được sủng ái của Hán Cao Tổ Lưu Bang. Sau khi Hán Cao Tổ băng hà, Thích phu nhân cùng con trai bà bị mẹ của Hán Duệ Đế là Lữ hậu ra tay giết rất tàn bạo. Lữ hậu sai người chặt chân tay Thích phu nhân, rồi móc mắt, đốt tai, cho uống thuốc thành câm. Sau đó Thái hậu sai người để Thích phu nhân ở trong nhà xí, gọi đó là Nhân trư (人彘; có nghĩa là người lợn).Sau mấy hôm, Thái hậu cho gọi Huệ Đế vào để xem "Nhân trư". Hán Huệ Đế trông thấy, ngạc nhiên bèn hỏi là ai, khi biết đó là Thích phu nhân thì liền khóc rống lên, sai người nói với Thái hậu:"Việc đó không phải là việc con người làm! Ta là con của Thái hậu, không thể nào trị thiên hạ được!".(wikipedia)
Công chúa Sơ Vân ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta sống rất vui vẻ, vả lại ta đã nói rồi, những lời ta nói đều là sự thật, Sơ Vân ta không phải người tốt, nhưng ta cũng khinh thường mấy trò lừa gạt người khác.”
Tiền Nguyên Hằng ném lại thanh kiếm cho thị vệ phía sau, quay người rời đi, Mã thị lang bận rộn kêu người đưa đám nghịch tặc tới mỏ đá, còn Lương Văn Cảnh đứng suy nghĩ chốc lát, sau đó cũng theo bước Tiền Nguyên Hằng.
Tiền Nguyên Hằng nghiêng đầu qua nhìn hắn: “Chuyện gì?”
“Bệ hạ, nghe nói hoàng hậu nương nương bị kinh hách, thần muốn tới hỏi thăm trước vài câu, ngày mai thím của thần cũng muốn vào cung bái kiến hoàng hậu nương nương, mong bệ hạ giúp thần truyền lời, nếu Lương thị có chỗ nào bất kính, xin hoàng