Đoàn người lộc cộc chạy ra khỏi kinh thành, cách kinh thành 5 dặm là một khu rừng lớn được hoàng tộc xây thành một khu săn bắn, cấm những người khác đi vào.
Mất hết một nén nhang đoàn người mới chậm rãi chạy đến nơi.
Bởi vì nó là một khu rừng hoang dã, nên mỗi khi đến mùa săn bắn, hoàng thượng cũng chỉ ra lệnh cho thị vệ cùng một nhóm thái giám đến đây để chặt bớt một phần cây để dựng lều, cũng như tuần tra an toàn khắp khu rừng.
Không ai sẽ xây dựng một trang viên ở trong khu vực này, đây mới là lạt thú của mùa săn bắt.
Sau khi đoàn người đến nơi liền nhanh chóng nhảy xuống ngựa để cung nghênh hoàng thượng.
Tô Đình gật gù bên trong xe ngựa hoàn toàn không hay biết đã đến nơi, bởi vì đêm qua hưng phấn quá mà nàng đã ngủ khá trễ sáng nay lại dậy sớm nên giờ chẳng có chút tinh thần nào.
Hoàng thượng ngồi đối diện nhìn nàng đầy yêu thương, tuy ngài không nỡ gọi đứa nhỏ dậy, nhưng đã đến nơi rồi nếu không xuống ngựa thì không được.
Thế là ngài nhỏ giọng lây người nàng "Tiểu Đình, tiểu Đình.
"
"Vâng ạ.
" Tô Đình ngáp một cái, hai mắt mơ màn nhìn ngài.
"Heo lười, xuống xe nào.
" Hoàng thượng buồn cười nhìn nàng, đây không phải lần đầu tiên ngài thấy dáng vẻ này của nàng, nhưng mỗi lần nhìn thấy đều muốn trêu chọc nàng một phen.
Đúng là dù lớn rồi nhưng vẫn chẳng thay đổi gì cả.
"Đến rồi ạ.
" Tô Đình chớp mắt để tỉnh táo hơn.
"Ừ, xuống thôi.
" Hoàng thượng nhéo mũi nàng rồi khom người chui ra ngoài sau đó nhảy xuống ngựa.
Tô Đình cũng không thèm nghĩ nhiều mà nhảy xuống theo, nàng cũng không quá ngạc nhiên nếu như gặp cảnh triều thần đứng phía trước xe ngựa.
"Hoàng thượng, mọi thứ đã chuẩn bị xong.
" Tống công công nhanh chóng đi lại trước mặt hoàng thượng cung kính nói.
"Tốt, ngồi tre ngựa cũng khá mệt mỏi, các ái khanh vào lều nghỉ ngơi trước, sáng mai chúng ta sẽ bắt đầu cuộc thi săn bắn.
" Hoàng thượng phất tay ra lệnh "Nếu ai muốn tham quan rừng thì cứ việc vào xem.
"
"Hạ thần đã rõ, hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.
" Nhóm quan lại nhanh chóng khom người hô.
"Đi đi.
" Hoàng thượng khoát tay rồi xoay người đi theo Tống công công về lều.
Hiện tại trời vẫn còn rất sớm, bọn họ có thể tổ chức vào trong săn thú, nhưng ngài nhìn thấy Tô Đình mệt mỏi như vậy liền không nỡ để nàng liều lĩnh.
Ngài rất hiểu nàng, bảo đảm dù hiện tại mệt mỏi thế nào chỉ cần ngài cùng nhóm người đi săn thú nàng liền bất chấp mệt mỏi mà chạy theo.
Để đảm bảo an toàn ngài vẫn nên để ngày mai vậy, để nàng về liều mình mà nghỉ ngơi cho tốt.
Tô Đình nhìn theo ngài rồi khẽ cười, nàng hiểu tại sao ngài lại làm vậy, nên cũng không cậy mạnh mà xoay người theo chân của phụ thân cùng tam ca mà đi vào lều mình mà nghỉ ngơi cho tốt.
Trong lúc tất cả mọi người đều nghỉ ngơi thì bên trong lều của Hà phi vang lên những tiếng nói chuyện nho nhỏ.
"Phụ thân.
"
"Hà phi nương nương.
"
"Không cần đa lễ, con gọi ngài đến đây để nhờ ngài giúp đỡ.
" Hà phi nhìn phụ thân mình sau đó nhỏ giọng nói.
Dù sao phụ thân nàng ta cũng là nguyên lão trong triều, rất có tiếng nói, tuy hiện tại gia tộc từng chút xa xút, nhưng đối với sự cân bằng trong triều thì vẫn có chút địa vị.
Nàng ta là nữ nhi thứ ba của ông, là con của chính thê, thuở nhỏ đã được nuông chiều nên tính cách cũng có phần ngang ngược, vì vậy đối với Tô Đình được muôn vàng sủng ái hơn cả nàng khiến nàng hận đến nghiến răng, mà quan trọng hơn là tình cảm của hoàng thượng.
Tuy đây chỉ là tình yêu thương của trưởng bối nhưng sự sủng ái của hoàng thượng dành cho Tô Đình khiến không biết bao nhiêu mỹ nữ trong hậu cung nghiến răng nghiến lợi.
Mà nàng ta cũng là một người trong số đo, từ mười lăm tuổi nàng đã được đưa vào hoàng cung, mỗi năm cũng chỉ gặp hoàng thượng được vài lần, nhưng bởi vì tất cả mọi người bên trong hậu cung đều như vậy nên chẳng ai phân