Sơ Hạ rốt cuộc cũng chạy tới, thở hổn hển ngăn cản Vương Tâm Doanh.
Trời ạ, cái chứng hay quên này của tiểu thư, biết ngay là nàng sẽ không nhớ ra cô gia là ai mà.
Về cơ bản khuôn mặt của người chỉ gặp qua một lần, tiểu thư quay đầu đi liền quên mất.
Tiểu thư đại khái là người duy nhất trên thế gian này không nhận ra vị hôn phu của chính mình!
Lúc này làm trò cười rồi.
Vương Tâm Doanh mắt choáng váng.
Lập tức rút ra xuân cung đồ nghiệm chứng.
Tìm a tìm, tìm được một bức đồ có vẻ chính diện.
Vương Tâm Doanh đem bức đồ giơ lên cao đến ngang trước mặt đào hoa mỹ nam kia, cẩn thận nhìn đối chiếu.
Vương Tâm Doanh nhìn nhìn mỹ nam kia, lại nhìn nhìn Ly Liệt Viễn trong bức họa, “Di, thật sự không quá giống, Ly Liệt Viễn trông không lẳng lơ như vậy.”
Đào hoa mỹ nam liếc nhìn xuân cung đồ kia.
Một đôi nam nữ trong họa đang mây mưa thất thường.
Hắn không khỏi nhịn được từng trận run rẩy nơi khóe mắt.
Nghe được cái câu “Ly Liệt Viễn không lẳng lơ như vậy” kia hắn càng có loại cảm xúc muốn thổ huyết mà chết.
Đây là nữ tử đầu tiên dám cầm xuân cung đồ đứng trước mặt hắn, nói hắn lẳng lơ.
“Cô nương, ngươi nhận lầm người rồi, tại hạ không phải Ly Liệt Viễn, chỉ là tân khách hôm nay đến tham dự tiệc mời thôi.” Đào hoa mỹ nam thực không biết nói gì nhìn nàng.
Nữ nhân này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, ngay cả vị hôn phu của chính mình cũng không biết là ai.
Còn mang theo xuân cung đồ chạy khắp nơi.
Bắt mình điểm chỉ