“Cô nương, tập tục của Nam Phong quốc là tân lang mặc hắc y, chứ không phải là hồng y, ngươi sẽ không ngay cả vị hôn phu mình là người Nam Phong quốc cũng không biết chứ?” Đào hoa mỹ nam bất đắc dĩ giải thích.
Sự thật là hắn thật sự đoán đúng rồi.
Vương Tâm Doanh ngay cả tướng mạo của Ly Liệt Viễn cũng không nhớ.
Lại thế nào nhớ được hắn là người nước nào.
“Không biết liền không biết, ai thèm quản hắn là người nước nào, dù sao không phải người ngoài hành tinh là được rồi. Thực xin lỗi, lầm đối tượng. Bất quá điều này cũng không thể trách ta hết được, ai bảo ngươi mặt mày trông lẳng lơ như vậy, vừa nhìn liền không phải thứ tốt đẹp gì, nhất định là quỷ phong lưu lấy một đống lớn tiểu thiếp.”
Vương Tâm Doanh xem thường liếc hắn một cái, từ từ xoay người.
Đào hoa mỹ nam trợn mắt há mồm ngây người nhìn bóng lưng nàng.
Có thể chính mình trông phong lưu cũng không sai.
Bất quá nàng kỳ thật có chút ít mắt nhìn người, bản thân mình quả thật không phải là thứ gì tốt đẹp.
Nữ tử này rất thú vị.
Trước kia cảm thấy nữ nhân thật nhàm chán, nguyên lai là do chính mình chưa gặp đúng người mà thôi.
…………………………………………………………………………………
Trong phủ mặc hắc y ít nhất cũng hơn trăm người.
Vương Tâm Doanh tìm đến mệt chết, tại giữa viện tử náo nhiệt hét lớn: “Ly Liệt Viễn, sâu hại chết tiệt nhà ngươi đang ở đâu, mau lăn ra đây cho ta, bổn tiểu thư nhẫn nại có hạn, nếu không lăn ra đây, ta sẽ cho đốt phủ đệ của ngươi, bán