EDIT: TỬ SA
“Nữ nhân, vô cớ xuất binh, cho dù ngươi giáo huấn được hắn, danh tiếng của ngươi cũng sẽ bị vấy đen, hơn nữa hắn còn có thể lên nha môn cáo ngươi động dụng tư hình, tùy ý đánh người, ngươi thật sự là không đủ thông minh.” Nam Kỳ Nghiệp cảm thấy nữ nhân này quá lỗ mãng.
Hành sự hùng hùng hổ hổ, bất quá thật sự không phải là một nữ nhân thông minh.
Nàng bất cẩn gây chuyện như vậy, sẽ luôn kéo theo tai họa.
Bất quá là một nha đầu ngốc tràn đầy chính nghĩa.
Nghe thấy khẩu khí khinh miệt kia của Nam Kỳ Nghiệp, Vương Tâm Doanh nhún nhún vai.
Bước lên phía trước vỗ vỗ vai hắn, ngẩng đầu hướng hắn mỉm cười:
“Ngươi quả thật rất thông minh, chỉ tiếc là ánh mắt không đủ.”
“Ngươi có ý gì?” Nam Kỳ Nghiệp con ngươi trở lạnh.
Nàng cư nhiên nói mình ánh mắt không đủ.
Vương Tâm Doanh thối lui mấy bước, thản nhiên cười nhạt.
“Ngươi quá tự phụ rồi, xem thường nữ nhân, nhất định là ánh mắt ngươi nông cạn. Vương Tâm Doanh ta đã có suy tính để trừng trị tên hỗn đản này, ngươi tưởng rằng cứ dại dột đánh hắn như vậy sao. Ngươi đại khái không biết rằng, hắn họ Vương, nói thế nào cũng là người của một tộc trong Vương thị chúng ta, ta đây là Vương thị tông thất đang giáo huấn một tên con cháu vô đạo đức trong tộc, chính là đánh chết hắn, quan phủ cũng không quản được, chuyện danh chính ngôn thuận, ai dám nhiều lời.”
Nam Kỳ Nghiệp mím chặt