Hắn liền muốn giết chết người ta.
Đối phó với tình địch như vậy, tuy rằng nhanh gọn, nhưng là không khỏi có chút hơi quá đáng.
“Đương nhiên không phải, Ly Liệt Viễn kia ta luôn cảm thấy rất có vấn đề, vô luận là hỉ yến hay cử động của hắn, đều lộ ra một loại cổ quái thần bí. Người thâm tàng bất lộ* như thế, lưu lại hắn đối với chúng ta mà nói là một ẩn họa. Vô luận thế nào, giết chết hắn đối với chúng ta mà nói sẽ không là chuyện xấu.”
*Thâm tàng bất lộ: ẩn sâu không lộ, ý chỉ những người bí ẩn, khó đoán…
Ảm Nguyệt cảm thấy hắn nói cũng rất có lý.
Nhưng trong lòng vẫn là rất nghi vấn, chủ tử thật sự không phải là đang công báo tư cừu*, nhân cơ hội giết chết tình địch chứ?
*Công báo tư cừu: lấy việc công báo thù riêng…
“Khi nào thì động thủ?”
“Sau khi đợi ta về kinh, sẽ phái ám vệ xử lý.”
“Chủ tử, người cứ như vậy về kinh?”
“Còn muốn thế nào?”
Ảm Nguyệt nịnh hót đề nghị: “Hi hi, không bằng thuận tiện đem Vương tiểu thư kia bắt về, dù sao hậu cung cũng trống rỗng, ngày ngày xử lý chính sự cũng rất tịch mịch, ban đềm liền có thể giảm nhẹ bớt, hi hi, chủ tử người rõ chứ.”
Đông Lệnh Vũ sặc khí, gương mặt chợt đỏ.
“Ngươi gần đây càng ngày càng lắm miệng, ngươi đừng gọi là Ảm Nguyệt nữa, sau này liền đổi thành Bát Ca* đi.”
*Bát Ca: chim chào mào =))
Ảm Nguyệt lệ rơi đầy mặt: “Chủ