Đại Ngọc cứ thế sống qua chuỗi ngày tiếp theo, và cô từ chối gặp mặt bất cứ ai kể cả Bạch Hạ Băng.
Bạch Hạ Băng nhìn tấm lưng trước mặt mình, không khỏi bực tức trong lòng:
- Làm sao, đến cả tao mày cũng không thèm nhìn mặt đúng không?
Đáp trả lại là sự im lặng, Bạch Hạ Băng tức muốn nổ tung đầu nhưng hít một hơi thật sâu nén cơn giận xuống. Thế nhưng giọng nói cũng không thể kiềm chế nỗi:
- Được, đã không muốn gặp thì thôi. Nhưng tao đến đây để nói cho mày nghe một số chuyện
- Không nghe
- ....
Không nghe, được, thế thì bà đây càng nói
- Tao đã biết hết việc mày làm rồi, cũng không cần mày kể ra đâu. Chỉ là gần đây nghe được một số tin tức nội bộ, Lý Khôi Vĩ đã dẹp được loạn trong rồi, rất nhanh sẽ ngồi lên cái ghế chủ tịch thôi. Nghe nói thứ mày đưa, một chút anh ta cũng không đụng vào. Trần Đại Ngọc, tao biết mày đang nghĩ cái gì. Nhưng mày cũng chưa từng hỏi vì sao anh ta lại làm vậy đúng không? Và chắc chắn cũng chẳng cho người ta cơ hội giải thích.
Bạch Hạ Băng càng nói càng tức giận, lấy một hơi thật dài rồi nói tiếp:
- Rồi sau này mày định làm sao? Công việc cũng không làm, suốt ngày cứ rúc mình trong cái vỏ thôi hay sao? Tao không phải dạy đời mày, nhưng buông đi. Buông tha tất cả, cũng như buông tha cho chính mình...
Từ đầu đến cuối, Đại Ngọc không hề phản ứng lại, sau đó Bạch Hạ Băng chỉ thở dài rồi bỏ đi
Trong lòng của cô, nút thắt đã quá chặt rồi..
Tối ngày hôm đó, Đại Ngọc gặp tai nạn.
Không biết là vô tình hay cố ý, cô bị một chiếc mô tô đâm phải, người gây án rất nhanh đã bỏ trốn. Còn cô thì được đưa đi cấp cứu.
Người ta tìm được thông tin liên lạc của cô, ba mẹ Trần rất nhanh đã có mặt. Bà Trần khóc hết nước mắt ngoài phòng cấp cứu, ông Trần khuôn mặt tối sầm đi.
Còn Lý Khôi Vĩ, chỉ sau ba mươi phút đã nhận được tin. Lúc đó anh đang ở công ty, nhận được tin như sét đánh ngang tai.
- Đợi tôi qua đó rồi nói tiếp, các người canh giữ cho cẩn thận vào, đừng để xảy ra thêm bất cứ chuyện gì nữa.
- Vâng.
Vé máy bay đã mua, đến cả hành lý anh cũng không mang theo, ngồi trên máy bay mà lòng như lửa đốt. Đại Ngọc của anh..
Cô được đưa ra trong tình trạng hôn mê bất tỉnh, quần áo dính toàn là máu còn chưa kịp thay. Bác sĩ đến nói với ba mẹ cô:
- Cô ấy đã qua cơn nguy hiểm rồi, nhưng phải đợi cô ấy tỉnh mới có thể khám xem có di chứng gì không.
- Cảm ơn bác sĩ.
- Một người theo tôi đi làm thủ tục nhập viện
- Bà đi xem con thế nào đi
Ông Trần trấn an vợ rồi đi theo bác sĩ, còn Đại Ngọc được đẩy vào phòng bệnh.
Đại Ngọc hôn mê mất một ngày, cô tỉnh dậy trong tình trạng cả người mất hết sức lực, đôi mắt không nhìn thấy rõ mọi vật xung quanh. Khi mẹ Trần thấy cô tỉnh lại thì rất vui mừng, lập tức gọi bác sĩ đến.
Sau đó, họ đã nói gì với nhau nhưng cô chẳng thể nghe rõ được. Cô chỉ cảm thấy trong lòng ngực rất đau, giống như có gì đó sắp vỡ tung ra vậy.
Cô nằm trên giường bệnh một ngày, hồi phục lại sức. Trong thời gian đó, cô nghe thấy nhiều tiếng bước chân qua lại bên ngoài, cũng cảm thấy mình được đặc biệt các bác sĩ quan tâm, vài giờ lại có người đến kiểm tra và y tá dường như túc trực bên ngoài 24/24 vậy.
Cho đến ngày hôm sau, cô được đưa đi khám tổng quát. Sau khi mọi thứ hoàn thành, bác sĩ cầm kết quả trên tay nhíu mày, đứng trước mặt cô
nói:
- Cô có nhìn thấy tôi không?
Đại Ngọc cứng người rồi như một con robot lắc đầu. Ba Trần đứng bên cạnh nhíu mày thật sâu, bàn tay đang nắm lấy tay con gái cũng buông ra. Nhưng Đại Ngọc lại nắm chặt lấy.
Ngoại trừ các vết thương ngoài da, di chứng nặng nhất chính là cô bị mất đi thị lực.
Thế nhưng ngay từ lúc tỉnh dậy, cô cũng đoán được phần nào. Nhưng chính tai nghe bác sĩ nói, cô mới biết mình hoảng sợ đến mức nào.
Mới đây thôi, cô còn nhìn được mọi màu sắc, thế giới xung quanh,
Cô có thể cảm nhận đôi tay chai sạn của ba mình run lên, cô cũng chỉ có thể nắm chặt lấy nó.
Sau đó cô nghe ba mình nói, giọng già nua:
- Xin bác sĩ, hãy tìm cách giúp con gái tôi.
Cô nhắm chặt mắt mình lại, tự mình nằm xuống giường bệnh. Cô nói:
- Con hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút
- Được, ngoan ngoãn nằm đây, ba đi nói chuyện với bác sĩ một chút.
Chưa bao giờ, ba cô lại dịu dàng đến thế. Cũng có thể là rất lâu rồi...
Rất nhanh sau đó, cô nghe thấy tiếng mẹ mình khóc nấc lên, từ trước đến nay bà vẫn luôn là một người nhạy cảm..
........
Lý Khôi Vĩ đứng bên ngoài phòng bệnh, nhìn vào trong qua tấm kính. Anh vừa đi gặp bác sĩ xong, nghe hết mọi thứ về cô. Bỗng nhiên có giọng nói vang lên từ phía sau:
- Lý thiếu?
- Bác!
Anh bị dọa không nhẹ, là ba của cô. Ông Trần nhìn anh, sắc mặt không hề tốt. Lý Khôi Vĩ đứng thẳng người, cúi đầu chào ông.
- Bố trí người nhanh như vậy mà đến giờ mới xuất hiện, tôi rất mong để gặp cậu.
Ông Trần nhìn Lý Khôi Vĩ, trong mắt có chút thù địch với anh. Anh nói:
- Không dám ạ, con...
- Cậu với nó là quan hệ gì?
- ....
Ngay từ lúc ông biết Lý Khôi Vĩ đã bố trí người canh gác xung quanh đây, cả phòng bệnh cũng chuyển thành cao cấp nhất, cả trưởng khoa giám đốc bệnh viện mà ông khó khăn để lấy thông tin liên lạc ngay ngày hôm sau cô nằm viện đã tới, nhiệt tình với gia đình ông. Ông đã biết, quan hệ giữa hai đứa này là không đơn giản.
- Là con theo đuổi em ấy ạ.
Lý Khôi Vĩ trả lời, khuôn mặt không chút dậy sóng. Ông Trần bật cười, lắc đầu:
- Đứa con gái nhỏ này của tôi không đáng để Lý thiếu để tâm đâu..
- Con thật sự rất thích em ấy, mong bác đồng ý cho ạ.
Anh cúi gập người, cả không gian trở nên yên tĩnh.
Ông Trần thu lại nụ cười, một lát sau nói với giọng điệu lạnh nhạt pha chút giận dữ:
- Cậu là người khiến nó khóc?
Anh đứng thẳng dậy, như một cây cao, nhận hết lỗi lầm về mình:
- Là lỗi của con, thành thật xin lỗi bác.
Ông Trần thật sự bị thái độ này của anh làm cho tức giận. Thế nhưng thay vì mắng chửi, ông lạnh lùng nói:
- Thích một người là làm cho họ đau khổ, đây là cách cậu đối xử với người mình thích sao?
Anh im lặng, ông lại nói tiếp:
- Con gái tôi thật sự không dám trèo cao, chắc nó cũng đã nói rõ với cậu. Vậy nên mong Lý thiếu thu tay lại cho, tôi có thể tự lo cho con gái mình được.
Quả thật anh đã biết tính khí Đại Ngọc giống ai rồi...