Lý Ngật Châu cõng người đến phòng y tế, cuối cùng được bác sĩ cho biết Phương Nam Chi bị hạ đường huyết do ăn kiêng giảm cân, gần như là vì đói mà ngất. Nghe vậy anh cảm thấy rất ngạc nhiên.
Ở cái tuổi này việc yêu cái đẹp không có gì đáng trách, nhưng vì đẹp mà làm tổn thương cơ thể lại thành hăng quá hóa dở.
Anh không ngờ một cô bé chỉ biết đến chuyện học hành, nhìn qua vô cùng ngoan ngoãn và nghe lời lại có thể dùng cách cực đoan như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế nên vừa rồi anh mới lên tiếng nhắc nhở đôi câu, ai ngờ sau khi nói xong đôi mắt của cô bé trước mặt anh lại đỏ bừng lên.
Anh sững người, đột nhiên cảm thấy luống cuống.
Anh rất sợ thấy cô gái nhỏ khóc, vì thế hắng giọng một cái, nói: "Tôi không có ý trách mắng em, tôi chỉ muốn nhắc nhở em thôi."
Phương Nam Chi mím môi, cô không muốn khóc.
Thế nhưng cứ nghĩ đến dáng vẻ chật vật của bản thân hôm nay, rồi lại nghĩ đến việc chẳng mấy chốc anh sẽ lên đại học, sau đó cô sẽ không được gặp anh nhiều như bây giờ nữa là cô lại không kìm lòng được.
Cô không thể vượt qua nổi rào cản này, cũng như không thể vượt qua được khoảng cách xa xôi giữa hai người họ.
"Em không trách anh... Không phải vì anh đâu... Em không sao hết..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Càng nói nước mắt cô càng tuôn ra, mắt kính bị nước mắt làm mờ khiến tầm nhìn của cô trở nên mờ mịt.
Lý Ngật Châu không có kinh nghiệm dỗ dành nữ sinh nhưng rõ ràng cô gái nhỏ trước mặt đã bị anh dọa khóc.
Hiếm lắm mới thấy có chuyện khiến anh luống cuống đến thế này, anh rút tờ khăn giấy đưa cho cô, khẽ nói: "Xin lỗi em."
Phương Nam Chi lắc đầu một cái, con tim cô cảm thấy vừa đau đớn vừa chua xót.
Anh chẳng biết gì cả, cô cũng không thể nào nói cho anh biết được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô lấy kính xuống, vừa khóc vừa dùng khăn giấy lau mắt kính, cúi đầu né tránh ánh mắt của anh: "Em là vì, vì đói nên mới khóc... Thật sự không phải là do anh... Em còn chưa cảm ơn anh vì đã cõng em xuống đây... Em nặng lắm."
Lý Ngật Châu chợt cảm thấy có chút dở khóc dở cười: "Bọn Đình Ưu sắp về đến nơi rồi. Hơn nữa, em cũng không nặng chút nào, tôi cõng em vẫn rất dễ dàng."
Động tác lau mắt kính của Phương Nam Chi chợt khựng lại, cô ngước mắt lên nhìn anh hỏi: "Thật thế ạ?"
Sau khi cô lấy kính xuống đường nét trên gương mặt trở nên rõ ràng hơn, nhất là đôi mắt. Đôi mắt của cô có hàng mi vừa đen vừa dài, dính chút nước mắt trông càng thêm đáng thương. Lúc này cô dùng đôi mắt mơ màng ấy hỏi một câu, khiến cõi lòng người ta bất giác mềm nhũn.
Lý Ngật Châu nói: "Em không nặng một chút nào, một cô gái như em có thể nặng được đến đâu cơ chứ."
Trong lòng của Phương Nam Chi vẫn không tin lời anh nói, tuy cô của bây giờ đã gầy hơn hồi mới lên cấp ba rất nhiều, nhưng lúc cõng lên chắc chắn không nhẹ như lời anh nói. Hơn nữa sân vận động cách phòng y tế xa như vậy, anh cõng cô cả một quãng đường dài như thế, chắc chắn sẽ rất mệt.
"Nhưng hôm nay em vẫn phải cảm ơn anh vì đã cõng em xuống đây..."
"Không có chuyện gì."
Sau đó, hai người không nói thêm gì nữa.
Phương Nam Chi cầm kính, mệt mỏi dựa vào đầu giường bệnh, nhìn từng giọt nước trên bình truyền nhỏ xuống.
Mấy phút nữa trôi qua, Hứa Đình Ưu và Triệu Kha quay trở lại, bên cạnh họ còn có Hứa Nguyên Hách. Sau khi kết thúc thi đấu một nghìn mét, Hứa Nguyên Hách quay về chỗ lớp mình lại không thấy bất cứ ai quen ở đó, anh ấy phải hỏi mấy người ở gần đó mới biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
"Liễu Liễu à, cơm đến rồi đây. Cậu mau ăn một chút đi." Hứa Đình Ưu lo lắng muốn chết đi được, cô ấy đặt cơm xuống trước mặt Phương Nam Chi, muốn nhìn cô ăn cho bằng được mới thôi.
Thế nhưng trong phòng toàn người là người, sao Phương Nam Chi có thể ăn được. Cô nâng mi mắt nhìn mấy người Lý Ngật Châu một chút, Lý Ngật Châu hiểu ý, nhanh chóng nói: "Nếu không còn chuyện gì nữa thì bọn anh đi trước đây. Đình Ưu, em ở lại cùng em ấy nhé."
Hứa Đình Ưu vội đáp: "Dạ, em biết rồi. Các anh cứ đi trước đi, có việc gì em sẽ gọi điện thoại cho các anh."
Lý Ngật Châu: "Ừ."
Ba người nhanh chóng đi ra khỏi phòng y tế.
Tối nay Triệu Kha còn phải tham gia thi nhảy cao. Thế nên anh ấy không quên lôi kéo Lý Ngật Châu và Hứa Nguyên Hách quay lại sân vận động, để lát nữa, khi trận đấu bắt đầu, hai người này sẽ ở cạnh giữ thể diện giúp mình.
Tuy ngoài mặt Lý Ngật Châu và Hứa Nguyên Hách không nói gì nhưng vẫn đi theo anh ấy quay lại sân vận động.
"Này, vừa rồi các cậu có nhìn thấy không, gương mặt đàn em trông xinh thật đấy, tớ đang nói đến gương mặt của em ấy lúc không đeo kính nhé…"
"Người ta đang nằm trên giường bệnh mà cậu chỉ để ý đến cái đó thôi à." Lý Ngật Châu chợt nói.
Triệu Kha cười hì hì bảo: "Đâu có phải thế, tớ cũng quan tâm em ấy mà. Chẳng qua là vừa rồi vô tình nhìn thoáng qua mới thấy đàn em có đôi mắt rất đẹp. Đúng không A Hách?"
Hứa Nguyên Hách đột nhiên bị gọi tên bèn thoáng nhìn về phía Triệu Kha một chút, chẳng qua là trong đầu anh ấy vẫn vô thức nhớ lại tình cảnh trong phòng bệnh lúc vừa rồi. Có vẻ như Phương Nam Chi không đeo kính thật, trông thế nào nhỉ... cũng khá xinh.
"Không biết, không để ý." Hứa Nguyên Hách đáp.
"Chậc, hai người sao vậy kìa." Triệu Kha khoác lấy bả vai của cả hai nói: "Hơn nữa tớ còn thấy dạo này đàn em không còn tròn trịa như lần đầu gặp mặt nữa rồi. Thế nhưng em ấy gầy đi cũng phải thôi, giảm cân đến mức tàn nhẫn như vậy cơ mà."
Lý Ngật Châu nói: "Cậu có thời gian rảnh rỗi mà nghĩ thế còn không bằng dành thời gian đó đi làm nóng người đi, tám chuyện có thể khiến cậu nhảy cao hơn được không?"
Triệu Kha đáp lại: "Tám chuyện không thể nhưng gái đẹp thì có thể đấy. Tớ cảm thấy đàn em rất có thể là một cô gái xinh đẹp."
Lý Ngật Châu không thèm khách sáo giơ chân đạp cho Triệu Kha một đạp: "Đi nhanh cái chân lên tí đi."
Triệu Kha lảo đảo bước ra ngoài vài bước, xoa mông gào lên: "Sao cậu lại có thể đối xử với quán quân nhảy cao như thế cơ chứ?"
Lý Ngật Châu: "Thế để quán quân thật mời cậu đi ăn một bữa nhé."
"Tớ còn muốn được che nắng quạt mát nữa."
Lý Ngật Châu cười cười, thản nhiên nói: "Được đấy, cậu muốn thế nào cũng được."
Triệu Kha nghe thế lập tức phấn khởi: "Được luôn, tớ đi đây! A Hách, cậu đi mau cái chân lên xem nào, đến quyến rũ vài nữ sinh đứng cạnh cổ vũ cho tớ."
Hứa Nguyên Hách: "... Phắn đê."
…
Nửa tiếng sau, lúc Phương Nam Chi ăn uống xong cũng là lúc truyền nước xong.
Để phòng chuyện không may xảy ra, bác sĩ đã bảo cô chờ ở phòng y tế để quan sát thêm nửa tiếng, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì nữa mới cho cô rời đi.
"Không biết những người này bị làm sao nữa, cậu vừa ngất xỉu, là ngất xỉu đấy! Thế mà họ còn ước ao, đúng là ngu hết chỗ nói." Hứa Đình Ưu đang nghịch điện thoại di động, cô ấy vừa vào lướt weibo đã thấy tin của đám bạn cùng trường.
Phương Nam Chi không hiểu ra sao bèn hỏi lại: "Cái gì cơ?"
Hứa Đình Ưu đưa điện thoại di động của mình cho cô bảo: "Không biết là người của lớp nào nữa, vừa rồi cô ta quay được video anh Ngật Châu cõng cậu, giờ cô ta đang bận ước ao, còn nói sao người ngất không phải là mình nữa."
Phương Nam Chi nhận lấy điện thoại, ấn phát video trên màn hình. Trong video, Lý Ngật Châu cõng cô bước xuống bậc cầu thang, sau đó đi lướt qua đám đông, cõng cô ra khỏi sân vận động.
Qua video có thể thấy được, mọi người đang đứng dọc hai bên đường đều quay đầu nhìn theo hai người họ, nhìn cho đến khi hai người đi khỏi tầm mắt mới thôi.
Khuôn mặt Phương Nam Chi lập tức đỏ bừng lên, ngay cả cần cổ cũng đỏ.
Trước khi cô ngất xỉu chỉ thoáng cảm nhận được mùi hương tỏa ra trên cơ thể anh. Bây giờ, đứng dưới góc độ của người thứ ba, cô mới thật sự thấy được dáng vẻ anh cõng cô trên lưng.