"Đâu phải em ấy hẹp hòi, cố ý không chịu giới thiệu mà là chúng tôi đã từ chối khi nghe em ấy nói vậy." Đột nhiên, có một âm thanh quen thuộc từ trước cửa sổ của lớp học truyền đến, giọng điệu nhẹ nhàng hờ hững pha chút lạnh lùng.
Phương Nam Chi lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy có ba nam sinh đang đứng bên ngoài cửa sổ. Ba nam sinh đó là Lý Ngật Châu, Hứa Nguyên Hách và cả gương mặt chẳng mấy khi thấy vắng nụ cười của Triệu Kha nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người vừa lên tiếng là Lý Ngật Châu, lúc ánh mắt của Phương Nam Chi chạm phải ánh mắt anh, cô thấy hơi xấu hổ. Cô không biết họ đến từ bao giờ, cũng không biết họ đã nghe được bao nhiêu.
Lúc Chương Lam Lam nhìn thấy ba người đứng ngoài cửa sổ cũng thấy ngạc nhiên không kém. Sau khi ý thức được câu nói của Lý Ngật Châu là có ý gì, khuôn mặt của cô ta tái đi.
"Nếu chúng tôi đã không muốn làm quen với cô thì em ấy cũng chẳng làm gì được. Đâu thể bắt ép người ta, cô nói xem có đúng không?" Giọng điệu của Lý Ngật Châu không nặng nhưng cũng đủ để khiến người ta thấy sự sắc bén trong lời nói ấy.
Chương Lam Lam dám trả treo với Phương Nam Chi nhưng không dám đắc tội với mấy người này: "... Ý em không phải như thế."
Triệu Kha vòng qua cửa sau đi vào trong lớp: "Thế ý cô là sao? Nói rõ ràng chút nghe xem nào."
Chương Lam Lam: "..."
Triệu Kha cầm lấy hai cây chổi ở phía cuối lớp, ném thẳng xuống dưới chân Chương Lam Lam và Tiền Phong: "Còn đi bắt nạt người khác cơ đấy, mau quét lớp đi cho tôi. Đừng đùn đẩy chuyện của mình cho người khác làm như thế. Sao nào, muốn sử dụng bạo lực học đường chắc?"
Tiền Phong chỉ dám ra vẻ trước mắt Phương Nam Chi. Còn khi đứng trước các đàn anh lớp mười hai, nhất là khi Lý Ngật Châu vẫn đang nhìn chằm chằm vào họ, người này đâu dám làm ra hành động gì thiếu suy nghĩ. Tiền Phong nhìn Chương Lam Lam một cái, ánh mắt như đang hỏi dò phải làm thế nào bây giờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chương Lam Lam đâu có ngờ được là họ lại đột nhiên xuất hiện ở đây, đã vậy còn ra mặt cho Phương Nam Chi. Trong lòng cô ta vừa tức tối vừa ghen tị, thế nhưng không dám để lộ ra ngoài một chút nào, mặt mày cô ta đanh lại.
Lý Ngật Châu chợt lên tiếng: "Phương Nam Chi."
"Dạ?"
Giọng điệu của Lý Ngật Châu có chút lạnh lùng: "Cầm cặp sách của em lên, cầm luôn cả của Đình Ưu nữa rồi về nhà thôi."
Phương Nam Chi: "... Vâng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đáp xong, dường như chợt nhớ ra điều gì đó, cô vội vã nói: "Em còn phải trực nhật nữa."
Lý Ngật Châu nói: "Triệu Kha nói sẽ giúp em hoàn thành phần của mình, chúng ta đi thôi."
Triệu Kha trợn mắt nhìn Lý Ngật Châu: "?"
Nhưng lúc Phương Nam Chi mang theo nét mặt nghi ngờ nhìn sang, anh ấy lập tức cười hì hì nói: "Đúng đúng đúng, anh làm giúp em, tiện thể quan sát hai bạn học sinh này, không thể để họ lười biếng được! Em cứ về nhà trước đi."
Chương Lam Lam và Tiền Phong: "..."
Phương Nam Chi: "Nhưng mà..."
Triệu Kha: "Đừng nhưng nhị gì hết, đi đi thôi. Anh hứa sẽ quét dọn thật sạch sẽ cho em."
Chính Phương Nam Chi cũng không ngờ cuối cùng, bản thân cô không cần phải trực nhật.
Lúc cầm cặp sách ra khỏi phòng học, cô còn do dự quay đầu lại nhìn Triệu Kha.
"Đưa cặp sách đây." Hứa Nguyên Hách nghiêng người qua một bên, đưa tay ra.
Phương Nam Chi đáp "vâng" một tiếng, sau đó đưa cặp sách của Hứa Đình Ưu qua cho anh ấy.
Sau khi đeo cặp sách của Hứa Đình Ưu lên, bàn tay của Hứa Nguyên Hách lại tiếp tục giơ ra mà không có ý định hạ xuống, Phương Nam Chi ngước mắt nhìn anh ấy, thấy hơi khó hiểu.
Hứa Nguyên Hách cau mày: "Đưa cả cặp sách của em qua đây."
Phương Nam Chi a một tiếng, vội vã xua tay đáp: "Không cần không cần đâu ạ! Em tự đeo được, cảm ơn anh."
"Ừ, tùy em."
Cả ba cùng nhau đi bộ từ trường về nhà.
"Sao hôm nay các anh biết chuyện mà tới thế..." Đi được nửa đường, Phương Nam Chi vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi.
Lý Ngật Châu thản nhiên đáp: "Đến lấy cặp sách cho Đình Ưu."
Hứa Nguyên Hách khó chịu nói: "Em ấy không chịu đến trường, biết giờ bọn anh chuẩn bị về, thế là nhờ bọn anh cầm cặp về cho luôn. Đúng là lười không chịu được."
Phương Nam Chi: "Chẳng trách..."
Hôm nay ánh nắng vừa phải, lại còn trong tiết cuối xuân, ba người đi bộ về nhà, nhiệt độ cũng khá dễ chịu.
"Lúc trước một mình em phải quét vườn phía sau trường cũng là vì bọn nó à?" Lý Ngật Châu chợt hỏi.
Phương Nam Chi dừng lại, gật đầu.
Lý Ngật Châu thấy vậy bèn nói: "Sau này, nếu như bọn nó còn dám bắt nạt em, em có thể nói với bọn tôi."
Họ ở cùng một khu chung cư, đã vậy cô còn là bạn thân của Hứa Đình Ưu, mọi người dần quen thân nhau hơn, Phương Nam Chi đã được họ quy thành người mình từ lúc nào chẳng hay.
Hứa Nguyên Hách thoáng nhìn qua cô một chút, cũng nói: "Em cũng có thể học hỏi từ Hứa Đình Ưu, em cứ nhìn cái tính dữ dằn của nó đấy, thử hỏi ở trường có ai dám dây vào."
Phương Nam Chi gật đầu, không nhịn được bật cười, trong lòng càng thêm ấm áp.
Trước đây cô chưa bao giờ dám hy vọng xa vời rằng sẽ có một ngày có người đứng sau làm chỗ dựa cho mình.
…
Kỳ thi tuyển sinh đại học ngày một đến gần nhưng Hoàng Ngữ Nhu cũng không thấy lo lắng lắm.
Thứ nhất là vì từ trước đến nay, thành tích của Hứa Nguyên Hách luôn khá tốt, việc đậu được vào một trường đại học tốt trong nước là chuyện miễn bàn. Thứ hai là bà ấy cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu lỡ Hứa Nguyên Hách không đậu đại học, bà ấy sẽ đưa con trai ra nước ngoài du học, như vậy tương lai của con trai bà ấy vẫn rộng mở như thường.
Điều duy nhất khiến bà ấy thấy lo lắng là cặp song sinh trai gái kia, thành tích của cả hai luôn dao động ở mức dưới trung bình. Dù có đưa ra nước ngoài cũng khó mà vào được một trường tốt, đúng là khiến bà ấy lo lắng không thôi.
Kỳ thi tuyển sinh đại học diễn ra vào tuần đầu tiên của tháng sáu, kéo dài trong ba ngày. Trong ba ngày đó, nhà trường sẽ cho học sinh lớp mười và lớp mười một nghỉ, đồng thời cũng để trống lớp học để làm phòng thi.
Vào ngày thi đại học, Hứa Đình Ưu nhắn cho Phương Nam Chi một tin nhắn, bảo rằng cô ấy và người nhà cùng đưa Hứa Nguyên Hách đi thi. Anh ấy phải thi ở một trường khác, cách nơi họ ở hơi xa nên cô ấy phải đợi ở ngoài cho đến khi cuộc thi của Hứa Nguyên Hách kết thúc.
Lúc nhận được tin, Phương Nam Chi đang chạy trên máy chạy bộ trong nhà, sau khi giảm tốc độ cô nhanh chóng nhắn tin trả lời cô ấy: Mọi người đang đợi ở đâu thế?
Hứa Đình Ưu nhanh chóng nhắn lại: Bên trong nhà xe, bên ngoài nóng quá.
Phương Nam Chi nhớ trước đây mình đã từng thấy một chiếc xe rất dài và cao trong bãi đậu xe nhà anh ấy, cô nhắn lại: Chúc anh trai cậu thi suôn sẻ.
Hứa Đình Ưu đáp: Ok ok.
Sau khi chạy bộ xong Phương Nam Chi tiếp tục đi tắm, từ cái lần ngất xỉu vì nhịn ăn trước đó, cô cũng không dám đứng lên cân nữa. Phương Nam Chi đứng trước gương nhìn ngắm cơ thể của mình, sau đó giơ tay nhéo nhéo phần thịt bụng