Dù đang ngay lúc mùa hè oi bức nhưng Tây Vân là thắng địa nghỉ hè, lại thêm kéo mở cửa thủy tinh, cứ đứng đó nướng thịt quay lưng về phía điều hòa nên mọi người đều không thấy nóng.
Triệu Kha và mấy nam sinh chăm chỉ nướng thịt, còn các cô gái trẻ thì ngồi trong phòng khách, vừa xem game show trên TV vừa tán dóc với nhau.
Hứa Đình Ưu hỏi Tống Sơ Tuyền sẽ đi học đại học ở đâu, Tống Sơ Tuyền đáp rằng trường đại học mà chị ấy ấy muốn thi đậu nhất là học viện ngoại ngữ ở thành phố Minh Hải. Chị ấy thích học ngôn ngữ hiếm, có điều không biết mình có thể thi đậu đại học mà mình mong muốn hay không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Đình Ưu nói: “Thành phố Hàng Châu của chúng ta cũng có rất nhiều học viện ngoại ngữ mà, trình độ không thua kém thành phố Minh Hải đâu.”
Tống Sơ Tuyền trả lời: “Chị không nghĩ đến chuyện sẽ học đại học ở thành phố này, chị muốn đến thành phố Minh Hải.”
“Sao lại thế ạ?”
Phương Nam Chi cũng tò mò nhìn về phía cô ấy. Thành phố Minh Hải… Lý Ngật Châu cũng đang sống ở nơi đó.
“Lý do rất đơn giản, bởi vì chị không muốn ở lại bên cạnh ba mẹ chứ sao.”
Hứa Đình Ưu gật đầu: “Nghe cũng có lý, ba mẹ cứ quản mình suốt thì phiền lắm. Thế thì sau này em cũng sẽ thi đại học ở thành phố khác.”
“Ừ được đấy, em cũng đến Minh Hải đi.” Nói rồi Tống Sơ Tuyền lại hỏi Phương Nam Chi một câu: “Nam Chi, còn em thì sao? Em có thích trường đại học nào không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Nam Chi sửng sốt trong chốc lát, đưa mắt nhìn về phía Lý Ngật Châu đang loay hoay nướng đồ ăn ở cách đó không xa gần như theo phản xạ, chẳng qua ngay sau đó cô lập tức dời mắt sang chỗ khác nên không một ai phát hiện hành động khác thường của cô.
“Em… Em vẫn chưa nghĩ ra.”
Tống Sơ Tuyền: “Không sao đâu, các em mới lớp 10 thôi mà, cứ từ từ mà suy xét.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mấy ngiời đừng tán phét nữa, lại đây ăn đi. Thịt dê nướng xong rồi nè.” Triệu Kha kêu họ.
Tống Sơ Tuyền: “Ờ! Tới ngay đây!”
Không thể không nói rằng tay nghề nướng thịt của đám con trai rất đỉnh, Phương Nam Chi vốn định kiềm chế một chút, chỉ tính ăn một chút thôi nhưng không thể chống lại vị ngon của thịt nướng nên cuối cùng cô đã ăn rất nhiều xiên nướng.
Ăn đồ nướng xong, mọi người cùng nhau dọn dẹp đồ đạc rồi vào phòng chơi trò chơi một lát. Cả nhóm thống nhất chơi trò ma sói.
Lần đầu tiên Phương Nam Chi chơi trò này. Thực ra khả năng tư duy logic của cô nhanh nhẹn nhưng cô thật sự không biết nói dối, mỗi khi rút trúng thẻ bài sói thì lại căng thẳng vô cùng, dễ bị người khác phát hiện thân phận thật của mình.
Lý Ngật Châu cũng thuộc tuýp người có khả năng tư duy logic nhanh. Tuy nhiên khác với Phương Nam Chi, anh am hiểu ngụy trang, không để lộ bất cứ dấu vết gì, cho dù rút thăm trúng thẻ bài nào cũng luôn bày ra bộ mặt của dân làng. Có mấy ván nhóm dân làng bị anh đánh cho không còn cái nịt, dẫn đến sau này Triệu Kha cứ ồn ào đòi đá anh ra ngoài, không cho anh chơi trò này nữa.
Tiếng cười nói vui vẻ vang lên trong phòng, cả căn biệt thự tràn ngập bầu không khí sung sướng của các học sinh cấp ba vừa được tốt nghiệp.
Buổi trưa mọi người đã đích thân chuẩn bị đồ ăn cho mình, hơn nữa còn chơi suốt một buổi chiều nên đến buổi tối, mọi người đã không còn sức để nấu cơm nữa, thế là họ chuẩn bị gọi một đống đồ ăn ngoài quán ship về nhà.
Chung quanh Tây Vân có rất ít khu vực kinh doanh, cho nên nhà hàng quán ăn cũng ít, thời gian giao hàng nhanh nhất cũng phải một tiếng đồng hồ. Tranh thủ lúc chờ đồ ăn được giao đến, mọi người tìm việc làm để giết thời gian, có người chơi game trong phòng khách, có người về phòng mình nghỉ ngơi.
Căn biệt thự này có rất nhiều phòng ngủ, Phương Nam Chi có thể ngủ một mình một phòng.
Phòng ngủ không hề nhỏ, phòng của cô vừa lúc đối diện với vườn hoa biệt thự, nơi xa còn có một công viên, cây cối xanh um tươi tốt, cho dù lúc này là buổi tối thì phong cảnh vẫn rất đẹp.
Cô không nằm xuống giường nghỉ ngơi ngay lập tức mà đi dạo loanh quanh trong phòng một lát, cuối cùng bước ra ban công ngắm phong cảnh bên ngoài.
Cô vốn định ngắm nghía một lát rồi chụp mấy bức ảnh làm kỷ niệm, không ngờ lại phát hiện hai bóng người ở cách đó không xa. Cô đứng cách hai người khá xa nên không thể nghe thấy hai người đang nói gì, song vẫn có thể thấy rõ hình bóng của họ.
Trái tim Phương Nam Chi bỗng đập mạnh một nhịp, theo phản xạ muốn lập tức trốn vào trong phòng nhưng chân cô lại nặng trĩu như bị ai đó rót chì, cứ ngơ ngác đứng yên tại chỗ nhìn sang hướng đó.
Cô thấy cô gái đứng ở nơi xa kia nói gì đó rồi đưa thứ đang cầm trong tay cho cậu trai kia.
Đó là một chiếc hộp rất đẹp, có thể thấy được trên hộp còn cột ruy băng nơ bướm, rất hiển nhiên đó là một hộp quà.
Đó là món quà tốt nghiệp mà cô gái kia tặng cho anh ấy ư?
Mấy giây sau, chàng trai tiếp nhận hộp quà ấy, khóe môi anh cong lên, đó là một nụ cười.
Họ tặng quà cho nhau ở nơi riêng tư này, không cần hỏi cũng biết lý do là gì. Đó không chỉ là một món quà tốt nghiệp bình thường, mà còn có ý nghĩa đặc biệt khác.
Quả nhiên, Tống Sơ Tuyền thích Lý Ngật Châu.
Chắc là anh ấy cũng thích chị ấy nhỉ.
Sống mũi Phương Nam Chi cay xè. Khi họ quay đầu sang nơi khác, cô hốt hoảng chạy lảo đảo về phòng mình, đóng cửa ban công thật chặt.
Cô không thể chuẩn bị món quà tốt nghiệp để tặng anh, cũng may mà cô không chuẩn bị sẵn một món quà.
Nếu hôm nay cô mang theo món quà đến đây để tặng anh thì xấu hổ biết chừng nào…
Phương Nam Chi cảm thấy may mắn, đồng thời vành mắt cũng đỏ hoe.
Tống Sơ Tuyền sẽ đến thành phố Minh Hải học đại học, anh ấy cũng sống ở thành phố Minh Hải, thế thì có phải họ sẽ đến với nhau không…
Anh nên yêu đương với một cô gái như chị ấy. Chị ấy chẳng những xinh đẹp mà còn vô cùng thân thiện dễ gần.
Còn tình cảm mình dành cho anh ấy nên bị ném xuống biển khơi rồi, chìm nghỉm