Khi cô xuống lầu, Triệu Lợi Vân vẫn đang tự tay nấu những món ăn sở trường của mình trong phòng bếp.
Trong vòng vài phút, dì Hoàng từ nhà bên cạnh đã đến đây.
Dì Hoàng tên là Hoàng Ngữ Nhu. Theo lời ba mẹ, Phương Nam Chi đã biết được rằng: Hàng xóm bên cạnh nhà mình là một gia đình cực kỳ phi thường. Đối phương không giống như bọn họ - những người đột nhiên “vượt qua giai cấp”. Mấy đời gia tộc bọn họ đều giàu có, cơ nghiệp kinh doanh và của cải trong nhà cũng kếch xù.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mẹ cô - Triệu Lợi Vân - và Hoàng Ngữ Nhu quen biết nhau cũng là một chuyện tình cờ mà thôi. Sau khi bọn họ chuyển đến đây không lâu thì trong lúc đi bộ trên con đường trong khu chung cư, Triệu Lợi Vân đã vô tình phát hiện một người đang ngất xỉu trước mặt mình. Vốn là người nhiệt tình nên bà đã vội vàng gọi 120, sau đó lại cùng bác sĩ đưa người kia tới bệnh viện. Đoạn, Triệu Lợi Vân đã đợi ở hành lang bệnh viện cho đến khi người nhà của người nọ tới thì mới lặng lẽ rời đi.
Sau đó, Triệu Lợi Vân mới biết rằng: Người phụ nữ mà mình đã đưa đến bệnh viện ngày hôm đó chính là hàng xóm sát vách của bà. Tim của người hàng xóm Hoàng Ngữ Nhu không tốt lắm, vì vậy bà ấy đã đột nhiên phát bệnh và ngất xỉu khi đang tản bộ bên ngoài.
Vì Triệu Lợi Vân đã cứu mạng Hoàng Ngữ Nhu, hơn nữa cả hai người lại sống gần nhau như vậy nên bọn họ đã thường xuyên qua lại, sau đó trở thành bạn tốt của nhau.
“Tôi đến đây! Mời vào, mời vào! Dép lê ở đây nhé.” Triệu Lợi Vân ra khỏi phòng bếp và nồng nhiệt chào đón Hoàng Ngữ Nhu vào nhà mình.
Phương Nam Chi đứng sang một bên rồi khẽ cất tiếng chào hỏi.
Hoàng Ngữ Nhu đưa một cái cặp cho cô rồi nói: “Liễu Liễu à, chiếc cặp sách này tặng cho cháu đấy. Ngày mai cháu sẽ đi học ở ngôi trường mới rồi. Dì chúc cháu có những trải nghiệm thật vui vẻ ở trường học nhé.”
Phương Nam Chi không dám nhận quà mà nhìn về phía Triệu Lợi Vân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Lợi Vân vội vàng lên tiếng: “Chị cũng quá khách sáo rồi. Tại sao còn mua đồ dùng cho con bé nữa chứ? Thật là ngại quá!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoàng Ngữ Nhu trả lời: “Chị đừng ngại gì cả. Tôi muốn mua cho Liễu Liễu mà. Liễu Liễu à, cháu hãy nhận món quà này đi. Nếu cháu không cầm nó thì dì cũng sẽ buồn đấy.”
Cuối cùng, chiếc cặp sách vẫn được trao cho Phương Nam Chi.
Chắc hẳn đây là một chiếc ba lô có giá trị xa xỉ. Mặc dù không biết nó thuộc thương hiệu nào nhưng Phương Nam Chi có thể cảm nhận được điều này, bởi vì chiếc cặp sách trông rất đẹp.
Nó cũng giống như dì Hoàng.
Dì Hoàng đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng trông bà ấy cứ như một người chỉ vừa ba mươi tuổi mà thôi. Hoàng Ngữ Nhu khác với mẹ cô là Triệu Lợi Vân. Mẹ của Phương Nam Chi đã trải qua thời kỳ vô cùng khó khăn mới được tận hưởng sự an nhàn, còn Hoàng Ngữ Nhu thì luôn sống trong nhung lụa và sung sướng.
Tuy nhiên, dẫu có cuộc sống sung túc nhường ấy nhưng Hoàng Ngữ Nhu lại vô cùng hiền lành, nhã nhặn. Bà ấy không hề trịch thượng và cũng chẳng mang lại cảm giác kiêu ngạo hay lên mặt với người khác.
“Tại sao chỉ có một mình chị tới đây thế? Bọn trẻ đâu rồi?” Triệu Lợi Vân hỏi Hoàng Ngữ Nhu sau khi bọn họ đã ngồi trong phòng khách.
“Bọn trẻ còn đang lề mề chậm chạp ở nhà đấy. Vừa rồi tôi đã gọi chúng suốt một lúc lâu. Hai đứa con nhỏ hơn kêu chưa chơi game xong, khi nào xong thì chúng sẽ tới. Còn đứa lớn thì vừa mới trở về từ bên ngoài, sau khi thay quần áo xong xuôi sẽ sang đây. Ây da, đám con cái trong nhà chẳng làm tôi bớt lo chút nào. Vẫn là Liễu Liễu ngoan ngoãn, vừa đáng yêu vừa nghe lời.”
“Đâu có! Ba đứa con của chị cũng rất ngoan mà.”
...
Hai người ngồi hàn huyên với nhau thật lâu. Phương Nam Chi ngồi một bên và im lặng chờ đợi.
Bên phía phòng ăn, dì giúp việc vẫn đang bưng thức ăn ra ngoài.
“Chúng ta đã nói chuyện một lúc lâu rồi, tại sao mấy đứa trẻ này vẫn chưa tới đây nhỉ? Để tôi qua đó xem sao.” Hoàng Ngữ Nhu cảm thấy ngượng ngùng vì đã đến nhà người ta ăn cơm mà còn chậm trễ. Vì vậy, bà ấy bèn đứng dậy định đi gọi đám con của mình.
“Không sao đâu, không sao đâu! Chẳng phải đồ ăn vẫn chưa được chuẩn bị xong đấy ư? Nếu không thì cứ quyết định thế này đi, chúng ta để Liễu Liễu sang đó gọi bọn trẻ là được rồi.” Triệu Lợi Vân quay đầu nhìn Phương Nam Chi – người đang thất thần và lạc lõng – rồi ôn tồn nói: “Liễu Liễu à, con sang nhà bên cạnh gọi các bạn đến đây đi.”
Phương Nam Chi đột nhiên được gọi tên nên lập tức thoát khỏi thế giới riêng của chính mình, sau đó ngước mắt lên.
“Vậy cũng được.” Hoàng Ngữ Nhu lên tiếng: “Vừa khéo là sau này bọn trẻ cũng vừa là bạn bè vừa là hàng xóm của nhau. Liễu Liễu mới đến đây không lâu nên con bé vẫn nên làm quen với chúng nhiều hơn.”
“Đúng, đúng, đúng vậy.” Triệu Lợi Vân khích lệ cô: “Liễu Liễu à, con đi đi.”
Biệt thự có cổng riêng và sân riêng, khoảng cách giữa hai nhà chỉ là một con đường mà thôi.
Bên ngoài, trời vẫn còn mưa rả rích, sương mù giăng giăng mênh mang. Lúc ra khỏi cổng chính, Phương Nam Chi đã quên mang theo ô. Song, vì chỉ là cơn mưa nhỏ nên cô cũng không quá để tâm, dù sao khoảng cách cũng rất gần.
Trong lòng Phương Nam Chi đang căng thẳng vì nguyên nhân khác.
Vài ngày trước, cô đã tình cờ gặp gỡ ba người con của dì Hoàng ở trước cửa nhà. Lúc đó, dì Hoàng cũng đã giới thiệu rằng: Người con trai cả tên là Hứa Nguyên Hách, lớn hơn Phương Nam Chi hai tuổi và đang học năm thứ ba ở trường trung học phổ thông thực nghiệm Quận Hoa. Hai người còn lại là một cặp sinh đôi khác giới cùng tuổi với cô, họ cũng là học sinh lớp mười của trường trung học phổ