Thuở tấm bé, Phương Nam Chi từng bị bệnh một trận, kể từ đó sức khỏe của cô cũng không được tốt lắm. Để bổ sung nhiều dinh dưỡng hơn cho Phương Nam Chi, bà nội thường xuyên tiết kiệm tiền bằng nhiều cách khác nhau, sau đó mua những nguyên liệu bổ dưỡng để hầm hoặc ninh cho cháu gái ăn.
Chính vì lẽ đó nên dù gia đình thuộc diện nghèo khó, Phương Nam Chi vẫn là một người mũm mĩm và tròn trịa ở thời tiểu học.
Tên của cô vô cùng dễ nghe. Nhưng bắt đầu từ hồi lớp một, tất cả mọi người đã gọi Phương Nam Chi là mập. Ngoài ra còn có một vài cách gọi khó nghe khác như là mũm mĩm, heo béo…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dường như Phương Nam Chi không xứng với cái tên của chính mình.
Sau này lên cấp trung học cơ sở và bước vào tuổi dậy thì, cô cũng nhổ giò cao hơn. Mặc dù Phương Nam Chi không còn béo như hồi nhỏ nữa nhưng thân hình vẫn khá đậm người.
Bạn bè ở trường trung học cơ sở vẫn là đám bạn ở trường tiểu học, vì vậy Phương Nam Chi lại tiếp tục trở thành đối tượng bị bọn họ chế giễu và trêu đùa như một thói quen.
Phương Nam Chi vẫn còn nhớ rõ, vào một ngày mưa trong năm thứ hai của cấp trung học cơ sở, trước trường có một đoạn đường lầy lội, cô đã bất cẩn ngã sấp xuống đó. Lúc ấy, Phương Nam Chi cũng rơi vào tình cảnh ngượng ngùng, quẫn bách và chật vật như hiện giờ. Bên cạnh cô từng rộ lên vô vàn tiếng cười vang ồn ã.
Cơn mưa nho nhỏ dần dần nặng hạt. Tóc mái trên trán cô có xu hướng dồn lại cứng đờ.
Phương Nam Chi đỏ mặt, vừa chống tay xuống đất vừa nhớ lại chuyện cũ.
Lúc này, một bàn tay chợt duỗi ra từ bên cạnh cô. Những ngón tay có khớp xương đẹp đẽ và khéo léo đang nắm lấy cánh tay của Phương Nam Chi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh dùng sức mạnh để kéo cô đứng dậy.
“Mặt đất trơn lắm, cẩn thận đấy.”
Giọng nói của chàng trai phía sau không có một chút ý tứ cười cợt nào cả.
“… Cảm ơn.”
Phương Nam Chi không quay đầu lại. Cô cảm thấy tóc mình ẩm ướt và đang dính chặt vào trán.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tình huống này thật sự quá khó xử và lúng túng, vậy nên Phương Nam Chi tuyệt nhiên không dám ở lại đây nữa. Cô nói cảm ơn xong thì lập tức chạy bước nhỏ ra khỏi sân.
…
Sau khi trở về nhà, Phương Nam Chi vẫn phải giải thích về việc bàn tay và chiếc quần lấm bẩn của mình.
Triệu Lợi Vân và Hoàng Ngữ Nhu cho rằng cô đã bị ngã đau nên lo lắng hỏi han suốt một lúc lâu, bây giờ mới để Phương Nam Chi lên lầu thay đồ.
Khi cô đi xuống lần nữa, ba người con của Hoàng Ngữ Nhu đã ngồi trong phòng khách rồi.
Cặp đôi song sinh đang cãi nhau ầm ĩ. Người chị gái tên là Hứa Đình Ưu, còn em trai tên là Hứa Nguyên Hạo, ngoại hình của hai người họ trông rất giống nhau.
Ngoài ra còn có chàng trai mặc đồ đen đang ngồi một mình trên chiếc ghế sô pha riêng biệt, đó là Hứa Nguyên Hách - con trai cả của Hoàng Ngữ Nhu. Lúc này, Hoàng Ngữ Nhu đang nói chuyện với người này. Nhưng Hứa Nguyên Hách lại cúi đầu nhìn điện thoại di động với vẻ mặt mất kiên nhẫn, cũng chẳng biết đối phương có nghe lọt tai hay không.
Hứa Nguyên Hách cũng có ngoại hình vô cùng nổi bật, song rõ ràng anh ấy không phải là loại người dễ gần.
Phương Nam Chi cảm thấy người này mang lại cho cô một cảm giác khá giống với một nhân vật mà cô từng xem trong bộ phim truyền hình trước đây. Đó là một cậu ấm bướng bỉnh và nổi loạn.
Sau khi nhìn xung quanh một vòng, Phương Nam Chi mới phát hiện chàng trai cô vừa gặp trước cửa không có ở đây.
Nhìn quần áo mà anh đã mặc thì anh cũng là học sinh của trường trung học phổ thông Quận Hoa…
Vậy thì anh là ai? Tại sao lúc đó anh lại ở nhà họ Hứa?
“Liễu Liễu à, cháu xuống đây nào. Mau ngồi xuống đi.”
Hoàng Ngữ Nhu kéo Phương Nam Chi sang một bên để trò chuyện. Thức ăn đã chuẩn bị xong xuôi rồi. Thế là mọi người lại chuyển sang bàn ăn để vừa ăn cơm vừa hàn huyên.
Nhưng phần lớn thời gian đều là Hoàng Ngữ Nhu và Triệu Lợi Vân nói chuyện với nhau. Phương Nam Chi hoàn toàn không hề quen biết những người đối diện nên tất nhiên cô không dám nói gì với bọn họ.
Mà họ cũng vậy. Rõ ràng là đối phương không có ý định tán gẫu với Phương Nam Chi. Có lẽ bọn họ tới nhà cô ăn cơm chỉ vì bị Hoàng Ngữ Nhu kiên quyết lôi kéo mà thôi.
Giữa bữa ăn, Hoàng Ngữ Nhu bèn đề cập tới chuyện Phương Nam Chi sẽ đến trường trung học phổ thông Quận Hoa để nhập học vào ngày mai. Bởi vì đó là ngày đầu tiên cô đến trường nên bà ấy đã bảo ba người con của mình dẫn Phương Nam Chi đi học vào sáng mai.
Phương Nam Chi vốn nhạy cảm nên nhanh chóng cảm nhận được sự thờ ơ, thậm chí là phiền phức trong mắt họ.
Thế là cô vừa cầm đũa vừa khẽ tiếp lời: “Không cần đâu dì Hoàng. Không cần làm phiền các bạn đâu ạ. Cháu có thể tự đến trường.”
“Có gì phiền toái đâu chứ? Không hề phiền hà chút nào cả. Cháu vừa mới tới đây nên không biết rõ nơi này đâu. Trong khoảng thời gian này, cháu cứ để chúng nó dẫn đường đi.”
Trường trung học phổ thông thực nghiệm Quận Hoa rất gần nhà họ, đi bộ đến đó chỉ mất khoảng mười phút mà thôi.
Vì vậy, Hoàng Ngữ Nhu đặc biệt không dùng ô tô để đưa đón những đứa con của mình mà yêu cầu bọn họ đi bộ nhiều hơn, tiện thể tập thể dục luôn.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Lợi Vân yên tâm để Phương Nam Chi ra ngoài. Ngày hôm qua, hai nhà đã giao hẹn rằng Phương Nam Chi sẽ đến trường cũng với nhóm Hứa Nguyên Hách. Vì vậy, Triệu Lợi Vân hy vọng rằng bọn trẻ của hai nhà có thể trở thành bạn bè của nhau.
Nhưng trong lòng Phương Nam Chi vẫn mơ hồ cảm thấy: Có lẽ mọi chuyện sẽ không phát triển theo hướng như vậy.
Quả nhiên, lúc đi ngang qua cửa nhà hàng xóm, cô chẳng trông thấy bọn họ đâu cả. Hôm qua, dì Hoàng đã bảo ba người kia chờ Phương Nam Chi ở đây.
Trong lòng cô hơi mất mát, sau đó vẫn tiếp tục bước về phía trước. Trường học rất gần nên ắt hẳn Phương Nam Chi sẽ không bị lạc đường đâu.
“Này, cái người ở phía trước kia.”
Cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân cùng giọng nói không kiên nhẫn từ phía sau.
Phương Nam Chi quay đầu lại thì nhìn thấy Hứa Nguyên Hách - người đang mặc đồng phục học sinh giống mình. Song, anh ấy chỉ đeo một chiếc cặp sách trên vai và đôi mắt hãy còn ngái ngủ.
Anh ấy bước nhanh đến bên cạnh cô nhưng chẳng hề dừng lại, chỉ nói rằng: “Tự đuổi theo đi.”
Giọng điệu của Hứa Nguyên Hách không hề thân thiện. Phương Nam Chi có thể dễ dàng cảm nhận được ý tứ bất mãn của đối phương về việc “phải đưa cô đến trường cùng mình”.
Phương Nam Chi không đáp lại mà cũng chẳng kịp nói gì, bởi vì Hứa Nguyên Hách đã nhanh chóng bỏ đi.
Phương Nam Chi dừng lại vài giây, sau đó nhấc gót theo sau đối phương và duy trì khoảng cách vài mét.
Phương Nam Chi nghĩ rằng: Hôm nay cô cứ đi cùng anh ấy một lần là được. Chỉ cần đi một lần thì Phương Nam Chi có thể hoàn toàn quen đường thuộc nẻo rồi, ngày mai cô cũng không cần làm phiền người khác nữa.
Phương Nam Chi lẳng lặng đi theo Hứa Nguyên Hách từ xa. Cô vốn tưởng rằng bọn họ cứ như vậy mà đi một mạch đến trường, nào ngờ cô lại bắt gặp chàng trai hôm qua ở cổng khu chung cư.
Cổng chính của khu chung cư Phong Lan Vân Để cực kỳ tráng lệ. Lối vào là một con đường thênh thang với đầy cây che bóng mát, lại có hai hàng cây ngô đồng giống như những người lính canh đang đứng gác ở khu vực này.
Chàng trai kia đang đứng dưới gốc cây ngô đồng đầu tiên và cũng mặc đồng phục học sinh của trường trung học phổ thông Quận Hoa. Anh đút một tay vào túi, còn tay kia thì cầm điện thoại di