Đúng là Hứa Nguyên Hách đang đứng trước cổng trường học thật, anh ấy đang quay sang nói chuyện với những người bên cạnh. Khi thấy Lý Ngật Châu đi ra, Hứa Nguyên Hách nhìn ra phía sau lưng anh.
Mãi đến tận khi thấy Phương Nam Chi, cho rằng nhiệm vụ mà bà Hoàng giao cho mình tối nay đã xong, Hứa Nguyên Hách mới chào tạm biệt những người bên cạnh rồi đi lên thản nhiên khoác vai Lý Ngật Châu, cùng đi với anh.
Phương Nam Chi đi sau hai người họ khoảng hai đến ba mét. Ở khoảng cách này, cô có thể nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Họ đang trò chuyện về trận đấu bóng rổ nào đó diễn ra vào hôm nay, Hứa Nguyên Hách hơi tiếc vì có lúc tung bóng suýt soát vào rổ. Thỉnh thoảng Lý Ngật Châu lại xen vào vài câu, vừa nhàn nhã đi về phía trước vừa phân tích nguyên nhân vì sao bóng không vào rổ cho anh ấy hiểu.
Phương Nam Chi không am hiểu về bóng rổ lắm, chỉ lặng lẽ đi theo hai người, chỉ ngước lên vài lần trong lúc Lý Ngật Châu cất lời.
Sau khi rời khỏi khuôn viên trường và khu vực gần đó, xung quanh không còn nườm nượp bóng dáng học sinh nữa mà trở nên thưa thớt hơn. Ba người rẽ đường, đi vào lối đi dành cho người đi bộ.
Khoảng chừng hơn mười phút sau, khu chung cư Phong Lan Vân Để hiện ra trước mắt họ.
Đến khi cả ba đều bước vào khu chung cư, Phương Nam Chi mới khẳng định được rằng Lý Ngật Châu cũng sống tại nơi này. Có điều khu chung cư này chiếm diện tích rất lớn, có lẽ nhà anh và nhà cô sẽ cách nhau rất xa.
Lý Ngật Châu chia tay họ tại nhánh rẽ ở hành lang, mãi đến lúc này mà Hứa Nguyên Hách vẫn không thèm nhìn Phương Nam Chi lấy một cái nào. Dẫu sao cũng đã “hộ tống” người ta về, chắc không đến mức phải đưa cô đến tận cửa đâu nhỉ? Anh ấy đâu có rảnh để làm chuyện vô bổ như vậy.
Đương nhiên Phương Nam Chi cũng không có suy nghĩ đó, cô tự về nhà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tối nay Triệu Lợi Vân ở nhà đợi cô về. Vừa nhìn thấy cô vào nhà, bà kéo cô qua hỏi hôm nay đi học thấy sao, giáo viên giảng bài có dễ hiểu không, còn bảo Hứa Đình Ưu học cùng lớp với cô, dặn dò cô rằng nếu cô có gì chưa hiểu thì cứ hỏi bạn.
Phương Nam Chi chỉ im lặng vài giây ngắn ngủi rồi đồng ý, đáp rằng mình sẽ cố gắng theo kịp chương trình học của trường quận Hoa.
Triệu Lợi Vân vô cùng vui mừng, bà tiếp tục hỏi hôm nay cô đi học có vui không.
Chẳng hiểu sao khi nhắc đến từ vui, trong tâm trí Phương Nam Chi chỉ ngập tràn mỗi bóng lưng đã thốt câu “về chung đi” ở phía trước mình cách đây không lâu.
Tuy bóng lưng ấy có phần mảnh khảnh nhưng lại rất cao, nổi bần bật giữa đám đông.
Có lẽ anh ấy cao hơn mình một cái đầu nhỉ? Cô thầm nghĩ.
“Sao con chẳng nói gì thế? Con không vui sao? Con chưa quen với trường à?” Triệu Lợi Vân cẩn thận hỏi han.
Phương Nam Chi vội vàng lắc đầu: “Không phải đâu, không phải đâu ạ, vui lắm mẹ, không phải con không vui đâu, con chỉ đang nghĩ đến việc... Con chưa bắt kịp chương trình học ở đây lắm, con chưa làm xong bài tập nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô không muốn để Triệu Lợi Vân cứ mãi lo lắng về chuyện đi học của mình, hơn nữa quả thật cô cũng chẳng gặp phải chuyện gì không hay.
“Con mới đến trường mà, chưa theo kịp cũng là chuyện bình thường, con đừng nôn nóng quá.”
“Dạ vâng, con biết rồi mẹ.”
Sau khi về phòng, Phương Nam Chi phải dành một thời gian rất lâu để học bài, cuối cùng cũng hiểu các kiến thức trong đó và áp dụng chúng để hoàn thành bài tập.
Sáng sớm hôm sau, cô ra khỏi nhà, tự đi đến trường một mình. Bởi vì quãng đường từ nhà cô đến trường không xa nên cô chỉ cần đi một lần là đã nhớ được.
Lúc ra ngoài, cô tình cờ bắt gặp dì Hoàng đang vươn vai ở ban công căn hộ bên cạnh. Bà ấy bảo cô chờ mình một lát, nói rằng hai anh em Hứa Nguyên Hách đang ăn sáng, chút nữa anh ấy sẽ dẫn cô đi học chung.
Phương Nam Chi lựa lời sao cho từ chối mà không làm mất lòng bà ấy, mượn cớ mình phải đi sớm để làm bài tập.
Cô không dám để bất kỳ ai trong số ba người họ “dẫn” mình đi học chung, bởi lẽ chuyện đó sẽ gây ra rất nhiều phiền toái.
Có điều khi đi tới cổng khu chung cư, Phương Nam Chi vẫn kiềm lòng không đặng nhìn về phía cây ngô đồng đầu tiên.
Hôm nay không có ai đứng ở đó, có lẽ anh vẫn còn ở nhà.
Phương Nam Chi đi một hồi mới sực nhận ra mình đang suy nghĩ về chuyện này, cô không khỏi hơi nhíu mày.
Tự dưng cô nghĩ về chuyện này làm gì thế nhỉ... Anh có đứng ở đây hay không thì liên quan gì tới cô đâu.
...
Ngày đầu tiên nhập học trôi qua trong yên ắng và bình lặng, thế nhưng hôm sau thì không còn như thế nữa.
Phương Nam Chi bỗng nhiên phát hiện ra một điều, đó là các bạn trong lớp không dưng niềm nở với mình một cách kỳ lạ.
Cô vừa vào lớp thì có một bạn nữ chào cô, cô ngẩn người mất hai giây mới ngơ ngác đáp lại cậu bạn đó.
Giờ tự học buổi sáng vẫn chưa bắt đầu, Phương Nam Chi chào bạn nữ đó xong thì ngồi vào bàn của mình, cô vừa lấy sách ra thì lại có một bạn nữ khác ngồi vào ghế trước mặt cô.
“Hi, chào cậu, tớ là lớp phó văn thể mỹ của lớp mình, tớ tên là Chương Lam Lam.” Cô bạn ấy dạn dĩ tự giới thiệu bản thân.
Cô ta cột tóc đuôi ngựa cao để lộ vầng trán đầy đặn, có vài sợi tóc con tỏa ra, mặc dù không xinh xắn bằng Hứa Đình Ưu nhưng có thể khẳng định rằng cô nàng là một cô gái thanh tú.
Bởi vì hôm qua bị làm lơ suốt cả ngày nên Phương Nam Chi bỗng nhiên hơi bồn chồn: “À... Chào cậu.”
“Cậu mới chuyển đến trường, chắc vẫn chưa rành nơi này đâu nhỉ? Tớ dẫn cậu đi tham quan nhé. À, nếu cậu muốn xuống căn tin mua đồ ăn vặt thì nhớ rủ tớ đi chung với nha.”
Chương Lam Lam rất nhiệt tình nên sự căng thẳng trong lòng Phương Nam Chi cũng dần dần vơi đi, nhường chỗ cho sự vui vẻ chân thành. Cô rụt rè mỉm cười, đồng ý: “Được thôi.”
“À đúng rồi, cậu biết Lý Ngật Châu à?” Chương Lam Lam thình lình hỏi.
Mi tâm Phương Nam Chi khẽ giật lên, cô đắn đo suy nghĩ câu trả lời.
Cô không biết mình có tính là có quen biết với Lý Ngật Châu hay không. Chắc là không rồi, do họ được mẹ của Hứa Nguyên Hách dặn dò nên mới tiện đường đưa cô về một đoạn mà thôi, có khi anh còn không biết cô tên gì cũng nên.
“Tớ không biết anh ấy...” Cuối cùng, cô chọn đáp lại câu hỏi của Chương Lam Lam như vậy.
Chương Lam Lam tỏ ra không tin: “Tối hôm qua anh ấy tới lớp tìm cậu mà, còn rủ về chung nữa... Cậu cũng ở Phong Lan đúng không?”
Phương Nam Chi không còn cách nào khác ngoài việc gật đầu.
Hai mắt Chương Lam Lam bỗng chốc sáng bừng: “Vậy cậu có số Wechat hay QQ của anh ấy không?”
“... Không có, tớ, tớ không biết anh ấy thật mà.”
“Vậy ư? Nhưng anh ấy đến đón cậu về chung mà? Thế mà bảo là không quen biết gì hả?”
Đúng lúc đó, tiếng chuông vang lên báo hiệu đã vào tiết tự học buổi sáng, Phương Nam Chi không biết nên giải thích thế nào cho phải.
Chương Lam Lam tỏ ra cụt hứng thấy rõ, trở về chỗ ngồi của mình.
Cùng lúc đó, Hứa Đình Ưu mắt nhắm mắt mở vào lớp trong tiếng chuông reo, mặt cô ấy nhăn nhó, toát lên vẻ khó gần khiến không ai dám trêu vào, vừa ngồi xuống đã nằm ngủ.
Phương Nam Chi: “...”
Cô đã hiểu được phần nào vì sao rõ ràng Hứa Đình Ưu mới là người “thân thiết” với Lý Ngật Châu nhưng lại không một ai dám hỏi cô ấy thông tin liên lạc của anh rồi.
...
Nội dung tiết tự học buổi sáng của lớp 12/7 là đọc diễn cảm bài đọc hiểu tiếng Anh.
Tại dãy thứ hai từ dưới đếm lên của phòng học, Triệu Kha với biệt danh Hắc Cao đang điên cuồng chép bài tập một cách thành thạo. Sau khi chép xong một tờ, anh ấy chuyển nó ra sau rồi chắp tay lạy người đang thản nhiên học bài ở đằng sau.
“Còn bài tập Vật lý nữa, anh Châu ơi, năn nỉ đó!”
Lý Ngật Châu hất cằm về phía chồng sách được đặt trên góc phải của bàn: “Dưới chồng sách đấy, tự tìm đi.”
“Đội ơn anh! Anh là ân nhân cứu mạng của đời em!”
Hứa Nguyên Hách ngồi cạnh thấy vậy thì hỏi bâng quơ: “Lớp mười hai rồi mà, cậu không biết làm thật đấy à?”
“Làm gì mà làm? Nếu tớ biết làm thì đã siêng năng chăm chỉ vào hai năm trước rồi.”
Lý Ngật Châu gật đầu, nằm sấp lên bàn định chợp mắt một lát, nói với giọng ngai ngái: “Cậu ta mà học với chả hành, khỏi cần xót xa cậu ta làm gì