Địa chỉ của quán lẩu cách đây vài con phố, khá xa trường nên họ đón xe tới đó.
Đến khi ngồi lên xe, Phương Nam Chi bắt đầu hối hận về quyết định của mình, nhưng khổ nỗi đã đồng ý lời mời của người ta nên cô không thể nuốt lời được.
Mười phút sau họ đã đến quán lẩu, năm người lần lượt ngồi xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Nam Chi và Hứa Đình Ưu ngồi một bên, ba anh chàng còn lại thì mỗi người ngồi một bên. Nhân viên phục vụ mang thực đơn đến, Hứa Nguyên Hách nhận lấy rồi hí hoáy viết những món mình muốn gọi trước.
Hứa Đình Ưu qua ngồi lại gần chỗ của anh ấy, lúc thì đòi gọi cái này, lúc thì muốn gọi cái kia.
Hứa Nguyên Hách lườm cô ấy: "Em là heo hay gì mà ăn lắm thế?"
Hứa Đình Ưu nói với vẻ bất mãn: "Chúng ta đi nhiều người thế mà, vả lại em là người mời, anh dám ý kiến ý cò à?"
Hứa Nguyên Hách dang hai tay ra: "Rồi rồi, muốn ăn gì thì gọi đi."
Hứa Đình Ưu giật luôn thực đơn sang, chọn món một lúc rồi nhìn về phía Phương Nam Chi: "Cậu có ăn cay được không?"
Phương Nam Chi: "... Một chút thôi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Thế thì cậu không giỏi ăn cay lắm nhỉ, sao giống anh Ngật Châu ghê. Hai người đi ăn lẩu mà lại không ăn cay được thì còn gì là hương vị trần gian nữa?"
Nghe cô ấy nhắc đến Lý Ngật Châu, Phương Nam Chi nhìn anh.
Lý Ngật Châu vốn đang trò chuyện với Triệu Kha, nghe thấy có người gọi tên mình cũng nhìn Hứa Đình Ưu: "Sao vậy?"
Hứa Đình Ưu nói: "Em nói là, em thật sự chả hiểu nổi tập đoàn nói không với cay các anh sống sao nữa."
Lý Ngật Châu thản nhiên trả lời: "Không cần hiểu đâu, em chỉ cần tôn trọng tính đa dạng của loài thôi."
Hứa Đình Ưu: "..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Nam Chi hơi buồn cười nhưng lại kiềm chế không cười thành tiếng, một thứ cảm xúc kỳ lạ bỗng dâng lên trong lòng cô.
Mặc dù việc hai người họ trùng hợp đều không ăn cay được chỉ là một điều nhỏ nhặt nhưng cảm giác có điểm chung này không hiểu sao lại khiến tâm trạng cô vui vẻ một cách lạ lùng.
"Này, nói chuyện nãy giờ mà chưa biết tên, bạn em tên gì vậy?" Triệu Kha hỏi.
Hứa Đình Ưu cúi đầu vừa tiếp tục ghi món vừa đáp: "Cậu ấy là bạn cùng bàn bây giờ của em, Phương Nam Chi."
Triệu Kha: "Ố ồ ~ Ngạc nhiên ghê chưa, Đình Ưu nhà ta mà cũng hòa đồng phết nhờ, mời bạn cùng bàn đi ăn nữa cơ."
Triệu Kha tự nhận bản thân cũng hiểu tính cách của em gái thằng bạn, cô bé này kiêu kỳ vô cùng, tính tình cũng dễ nổi nóng, bình thường chẳng thấy cô nàng chơi với ai.
Sắc mặt của Hứa Đình Ưu hơi thay đổi, nom mất tự nhiên cực kỳ: "Gì, không được à? Có thế thôi mà cũng làm quá lên. Cậu ấy giảng bài cho em nên em khao bạn ấy thôi."
"Giảng bài?" Hứa Nguyên Hách nhìn cô ấy: "Bọn em thi rồi hả? Môn gì vậy, em thi bao nhiêu điểm?"
Hứa Đình Ưu thẳng thắn trả lời câu hỏi của Hứa Nguyên Hách: "Lớp em hay có bài kiểm tra toán hàng tuần ấy mà, 89 điểm."
Hứa Nguyên Hách đần mặt ra, búng trán em gái mình không chút do dự: "Còn chưa được trung bình nữa, em còn dám hùng hồn thế hả?!"
Hứa Đình Ưu phát bực ngay: "Do anh hỏi chứ bộ!"
"Còn cãi anh mày nữa?"
"Em cãi hồi nào?!"
"Thôi, đừng cãi nhau nữa." Lý Ngật Châu kéo Hứa Nguyên Hách về: "Ăn thôi."
Sau đó anh nhìn Hứa Đình Ưu: "Em cũng bình tĩnh lại đi, bạn em đang ở đây mà, mời bạn ăn đi."
Rõ ràng Hứa Nguyên Hách mới là anh trai ruột của cô ấy nhưng Hứa Đình Ưu lại nghe lời Lý Ngật Châu hơn cả Hứa Nguyên Hách. Anh vừa lên tiếng là Hứa Đình Ưu im ru ngay, đẩy thực đơn tới trước mặt Phương Nam Chi rồi gượng gạo nói: "Ghi món cậu thích đi."
Phương Nam Chi nhận lấy xem thực đơn, nhưng cô không gọi thêm món gì mà chỉ bảo "đủ rồi" và trả thực đơn lại cho Hứa Đình Ưu ngay.
Cuối cùng thực đơn được đưa cho nhân viên phục vụ. Khoảng chừng bảy, tám phút sau, nồi lẩu và các nguyên liệu nấu lẩu đều được mang lên.
Quán lẩu này rất nổi tiếng trên mạng, nước lẩu đậm đà. Phương Nam Chi im lặng ngồi một bên, vừa từ từ ăn vừa nghe họ trò chuyện với nhau.
Lúc thì nói xấu giáo viên trên trường, lúc thảo luận về trận đấu Esports... Từ chuyện này đến chuyện kia, tán dóc đủ thứ chuyện trên đời.
Phương Nam Chi nghĩ, kiểu người như Lý Ngật Châu có lẽ hòa đồng với bạn bè lắm nhỉ?
Sau khi ăn xong, cả bọn đứng dậy ra về.
Có một điều rất dễ nhận thấy là đám con trai đều thân với Hứa Đình Ưu, hoàn toàn không tỏ ra khách sáo hay ga lăng với cô ấy. Trong lúc Hứa Đình Ưu tới quầy thu ngân để thanh toán, họ ra ngoài quán để chờ.
Đối diện quán lẩu là một tiệm trà sữa, Triệu Kha đang khát nước vì mới ăn nồi lẩu vừa nóng hổi vừa cay toát cả mồ hôi hột nên muốn qua đó mua một cốc trà trái cây lạnh cho vị cay dịu bớt, thế là anh chàng lôi Hứa Nguyên Hách đi chung với mình.
Vốn dĩ Phương Nam Chi đang cùng đứng trước cửa quán lẩu chờ Hứa Đình Ưu với họ, nhưng sau khi hai người đi rồi, chỉ còn mỗi cô và Lý Ngật Châu đứng tại đây.
Lúc bốn người đứng chung với nhau cô vẫn chưa thấy có gì khác thường, giờ đây bất thình lình chỉ còn hai người, tự dưng cô luống cuống lên ngay.
Khóe mắt cô nhìn thấy người con trai mặc đồng phục học sinh bên cạnh rất cao, đút một tay trong túi, tay còn lại bấm điện thoại. Anh đang hơi cúi đầu, có ánh sáng xanh mờ mờ phát ra từ màn hình di động.
Mãi đến một lát sau, anh đút điện thoại vào túi thì mới nhận ra không thấy bóng dáng Hứa Nguyên Hách và Triệu Kha đâu.
"Họ đâu rồi?"
Chỉ còn hai người họ ở đây, người trả lời anh chỉ có thể là cô chứ không phải là ai khác.
Phương Nam Chi đơ ra một lúc mới trả lời: "Hai anh ấy sang tiệm trà sữa đối diện rồi ạ."
Lý Ngật Châu nghe vậy bèn nhìn về phía đó, thấy hai bóng người quen thuộc ở đối diện mới cảm thán: "Bụng cứ như lỗ đen vũ trụ vậy."
Dứt lời, anh không đi tới đó mà vẫn đứng tại chỗ như cũ, có điều anh lại lấy điện thoại ra xem tiếp.
"Xong, em trả tiền xong rồi. Ơ? Sao còn mỗi hai người thôi?" Hai phút sau, Hứa Đình Ưu ra khỏi quán lẩu.
Bấy giờ Lý Ngật Châu mới trả điện thoại vào túi, cất bước đi tới bên kia đường: "Tụi nó đi mua trà sữa rồi, bọn em chờ ở đây một lát, anh qua đó xem sao."
Hứa Đình Ưu: "Ờm."
Tối nay gió rất to, vạt áo của Lý Ngật Châu bị thổi phần phật sang bên phải liên hồi, song tấm lưng anh vẫn thẳng tắp như thế, không hề loạng choạng vì cơn gió dữ dù chỉ một chút.
Phương Nam Chi dõi theo bóng lưng anh, cô tinh ý nhận ra anh cố ý chờ Hứa Đình Ưu đi ra rồi mới đi chứ không để cô đứng ở đây một mình.
Phương Nam Chi khẽ mím môi, gió thổi cay mắt nên cô phải hơi nheo mắt lại, từ tận đáy lòng cô dường như có một dòng suối ấm áp chảy qua.
Mặc dù cô biết đây chỉ là phép lịch sự sẵn có của anh nhưng cô vẫn thấy cảm động vì được tôn trọng như vậy.
Cô