Editor: Nơ
Mạnh Ly nghe xong thì kinh ngạc không thôi.
Cô thực sự không biết, hóa ra trong những năm tháng u tối của mình lại có một người sáng ngời như vậy.
Nhưng khi ấy, cô quả thực đang trong giai đoạn ảm đạm không có lấy chút ánh sáng, vừa lạc hướng vừa tự ti.
Ngay từ nhỏ, cô đã sống dưới hào quang của Mạnh Tinh.
Bắt đầu từ năm cấp hai chuyển đến cùng trường với Mạnh Tinh.
Khi đó, cô và Mạnh Tinh vẫn còn dễ phân biệt, nhưng cũng sẽ có một số người không thân thiết nhầm lẫn: Mạnh Tinh, sao cậu lùn đi thế, còn đen nữa, như biến thành thổ dân ấy?
Cô luôn phải giải thích rằng mình không phải Mạnh Tinh, mình là Mạnh Ly.
Người khác sẽ chẳng bận tâm đ ến tên của cô, họ chỉ chú ý đến việc Mạnh Tinh có một người em song sinh.
Họ sẽ chỉ quan tâm, rõ ràng là song sinh, tại sao lại có khoảng cách lớn như vậy? Chị gái xinh đẹp như tiên nữ còn cô em thì quê mùa, chị gái thành tích nổi bật nhưng cô em lại ở cuối đáy.
Rồi mãi sau này, điểm số của cô được cải thiện nhờ sự chăm chỉ, làn da cũng dần trở nên trắng hơn sau một thời gian dài sống ở thành phố.
Cô quả thực luôn âm thầm so sánh bản thân với Mạnh Tinh.
Cô không muốn trở thành Mạnh Tinh, cô muốn vượt qua chị mình.
Cô ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần vượt qua chị gái, Mạnh Ly sẽ không còn là cái bóng của Mạnh Tinh nữa.
Nhưng thiên phú là thứ không thể có được chỉ bằng sự chăm chỉ.
Thành tích của Mạnh Tinh sẽ luôn cao hơn cô một cái đầu.
Mạnh Tinh có tính cách sôi nổi, hoạt bát và được lòng tất cả mọi người.
Giáo viên sẽ vô thức thiên vị chị ta, bạn học cũng sẽ vô thức chú ý đến chị ta.
Có một lần, bài văn của Mạnh Tinh được điểm cao, giáo viên Ngữ Văn đã lấy bài văn của chị ta làm bài mẫu chia sẻ với cả lớp, nói trước mặt cả lớp rằng: "Mạnh Ly, em nhìn xem chị em viết hay thế nào đi.
Bài văn của em viết quá lạc đề, em nên về nhà học tập chị em nhiều hơn."
Ngoài việc cố gắng hết sức để cải thiện điểm số, cô còn lén lút bắt chước tính cách của Mạnh Tinh.
Cố gắng vượt qua chứng sợ xã hội, ép bản thân phải thoải mái và cười nhiều hơn.
Cố gắng chủ động xây dựng mối quan hệ tốt với các bạn học.
Cố gắng trang điểm ăn diện thật xinh đẹp cho bản thân.
Và sự thật chứng minh nó đã hữu ích.
Ngày càng có nhiều người nguyện ý chơi với cô, cô ngày càng trở nên nổi tiếng.
Điểm tệ duy nhất là ngày càng có nhiều người nhầm lẫn chị em cô với nhau.
Cho đến một ngày, cô cùng một vài người bạn xuống căn-tin, hai cô bạn khoác tay cô, trò chuyện về những "drama" trong giới giải trí.
Mạnh Ly không hiểu lắm nhưng vẫn cố gắng hùa theo, nói chuyện cười đùa với họ.
Khi đến căn-tin, một người bạn chắc là cùng lớp với Mạnh Tinh chạy tới chào cô, gọi cô là Mạnh Tinh.
Mạnh Ly mỉm cười lắc đầu nói "Không phải.", sau đó Mạnh Tinh xuất hiện, người bạn kia xấu hổ nói với Mạnh Tinh rằng mình vừa nhận nhầm người.
Mạnh Tinh nghiêng đầu quan sát cô, nhìn cô bạn bên cạnh đang khoác tay Mạnh Ly, nhìn nụ cười trên khuôn mặt Mạnh Ly.
Chị ta trợn mắt mỉa mai, xùy một tiếng: "Bắt chước tao à? Cố giống tao thì có ích gì? Mày thật sự nghĩ rằng có thể thay thế được tao sao?"
Rõ ràng Mạnh Tinh không nói thêm từ ngữ công kích nào khác, nhưng giây phút đó thực sự đã khiến lòng tự trọng của Mạnh Ly bị tổn thương.
Cô cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Bởi vì, hình như bản thân đã bị chấp niệm che mờ lý trí.
Chẳng phải trước kia cô không muốn trở thành phiên bản thứ hai của Mạnh Tinh sao?.
Đam Mỹ H Văn
Từ đó trở đi, cô không còn bắt chước Mạnh Tinh nữa.
Không còn so sánh bản thân với Mạnh Tinh mà trở lại là Mạnh Ly trầm lặng và thận trọng như xưa.
Cô luôn cúi đầu, luôn ngẩn người, mọi chuyện ở thế giới bên ngoài đều không liên quan đến cô.
Cô không quan tâm, cũng không muốn quan tâm.
Cô nhốt mình trong một vũ trụ khép kín do chính bản thân tạo ra, mơ những giấc mơ và trồng những bông hoa của riêng mình.
Tuy nhiên, trong những năm tháng cô cúi đầu một mình trồng hoa, cũng có người cúi đầu chú ý đến.
Người ấy phát hiện và thưởng thức vườn hoa ngổn ngang nỗi buồn của cô.
Thế nhưng cô chưa bao giờ phát hiện ra.
Hóa ra, chuỗi ngày tăm tối đó vẫn luôn được một người soi sáng.
Nhưng đối với cô, có lẽ những trải nghiệm quá khứ đã khiến trái tim bị tổn thương sâu sắc, vậy nên cô vẫn cảm thấy khó tin và không thực tế.
"Anh nói xem, có khi nào trong cuộc thi âm nhạc lần đó..." Mạnh Ly trầm ngâm, nói ra một suy đoán rất táo bạo: "Anh nhầm em thành Mạnh Tinh không..."
Cuộc thi năm đó, cô đã giành được hạng nhất.
Nhưng danh tiếng chỉ thuộc về Mạnh Tinh.
Sau cuộc thi, Mạnh Tinh càng trở nên nổi tiếng hơn nữa, thậm chí cả những học sinh trường khác cũng biết đến sự tồn tại của chị ta.
Cho nên rất khó có thể bảo đảm Cận Thời Dược sẽ không nhận nhầm.
Anh nói đã nhìn thấy cô trong cửa hàng văn phòng phẩm, cửa hàng đó ở ngay trước trường học, mà Mạnh Tinh cũng thường mua bút ở đó.
Anh nói đã nhìn thấy cô hút thuốc, theo như cô biết, hình như Mạnh Tinh cũng biết hút thuốc.
Có khi nào...!người anh thích là Mạnh Tinh nhưng lại nhận nhầm cô thành Mạnh Tinh hay không?
Cận Thời Dược bị suy đoán của cô chọc tức đến bật cười, anh đặt máy sấy tóc sang một bên, ngón tay bẹo má cô.
Anh cười, nhưng giọng điệu có hơi bực bội cùng bất lực: "Mạnh Ly, anh phải nói bao nhiêu lần rằng anh thích em thì em mới tin hả?"
Anh luôn thẳng thắn và dứt khoát, chưa bao giờ keo kiệt trong việc thể hiện tình yêu của mình.
Thật ra, Mạnh Ly rất ghen tị khi anh có thể thích một người mà không chút kiêng dè như vậy.
Anh nhiệt tình, chân thành và dành hết sự chân thành ấy cho người mình thích.
Ngẫm lại, hình như đúng là anh đã nói như vậy rất nhiều lần.
Kể từ cái đêm ở Los Angeles.
Lúc đó cô không tin, bởi vì nghĩ rằng giữa họ chỉ là tình một đêm chóng vánh.
Chỉ là quan hệ qua đường đôi bên cùng vui vẻ mà thôi.
Mà hiện tại, không phải cô không muốn tin anh.
Chỉ là trong tiềm thức tin rằng sẽ không có ai thật sự yêu cô, cũng sẽ không có tình yêu vĩnh cửu.
Việc được một người chọn kiên định như thế này dường như chưa từng xảy ra với cô.
Mạnh Ly mím môi, không biết đang nghĩ cái gì.
Cận Thời Dược ôm cô chặt hơn, cúi đầu cọ cọ chóp mũi cô, giọng nói trầm ấm dịu dàng, nhưng cũng cực kỳ nghiêm túc: "Mạnh Ly, em có thể nghi ngờ con người của anh, nhưng em không thể nghi ngờ tình cảm anh dành cho em."
"Nếu em không tin..." Cận Thời Dược nói, "Vậy anh sẽ nói đến khi nào em tin mới thôi."
"Mạnh Ly, anh thích em! Rất thích em! Thích em nhất! Chỉ thích mỗi em!"
"Rồi rồi..."
Mạnh Ly ngại đỏ mặt, bước tới che miệng anh.
Hình như anh càng nói càng hăng, nghiêng đầu tránh khỏi bàn tay cô rồi nói tiếp: "Thích em vô cùng! Thích chết đi được! Thích đến mức không thể rời xa! Không nhìn thấy em là ăn không ngon, ngủ không yên..."
Nói xong lời cuối cùng thì giọng điệu của người nọ dần trở nên thiếu đứng đắn.
Mạnh Ly không thể nghe được nữa, vội vàng che miệng anh: "Em tin! Em tin! Em thật sự tin rồi! Anh đừng nói nữa!"
Cận Thời Dược bật cười, lồ ng ngực không ngừng rung lên, tông giọng theo đó mà trở nên trầm hơn.
Mạnh Ly vùi mặt vào ngực anh, Cận Thời Dược xoa đầu cô, nghiêm túc nói: "Anh sẽ không bao giờ nhận sai em."
Mạnh Ly gật đầu.
Trái tim đã mềm nhũn thành vũng nước trong, đôi mắt rưng rưng.
"Tại sao trước kia em lại biểu diễn thay chị em vậy?" Cận Thời Dược hỏi.
Mạnh Ly vẫn đang làm tổ trong ngực anh, cổ họng nghèn nghẹn buồn rầu, cô không giấu diếm: "Chị ta bảo nếu em giúp chị ta thi đấu thì sẽ cho em mượn đàn piano."
Mặc dù đó chỉ là một lý do đơn giản nhưng lại khiến người khác cảm thấy vừa thương vừa buồn cười.
Cận Thời Dược tiếp tục xoa đầu cô, vuốt mái tóc mềm mại rồi nhẹ nhàng hôn lên vầng trán trơn mịn.
Anh tặc lưỡi, giọng văn kiêu ngạo đặc trưng mang theo sự bất bình: "Cô ta có đàn piano thì sao? Em cũng có.
Chỉ cần em muốn thì bao nhiêu cũng được."
Mạnh Ly phì cười.
Cô biết Cận Thời Dược chỉ đang cố ý chọc cười cô thôi.
Thật ra cô đã không còn quan tâm mấy chuyện này từ lâu.
Có lẽ đã từng để tâm, nhưng hiện tại dường như đột nhiên thông suốt.
Chỉ cần có người nhận ra đó là cô, biết đó là vinh quang thuộc về cô, vậy là đủ rồi.
Cận Thời Dược vốn muốn hỏi cô một vấn đề.
Tại sao khi đó điện thoại của cô luôn tắt máy?
Nhưng cuối cùng vẫn không hỏi thành lời.
Bởi vì, Cận Thời Dược không có nói cho Mạnh Ly biết về lần gặp thứ ba của họ.
Chẳng nhẽ bắt anh nói rằng mình đã chứng kiến cảnh tượng cô bị mẹ tát ngay giữa chốn đông người?
Anh nghĩ, chuyện này có thể là điểm nhạy cảm trong lòng cô.
Dù sao đi nữa, cô cũng là một cô gái có lòng tự trọng cao.
Tốt hơn hết là không nên khơi gợi những tổn thương không mấy dễ chịu này, không nên xé rách vết sẹo quá khứ của cô thêm lần nào nữa.
Mạnh Ly chợt nhớ ra vài chuyện, tò mò hỏi anh: "Vậy tại sao trước kia anh không tìm em? Làm sao anh biết mà chạy đến trường đại học của em đánh tên giảng viên bi3n thái đó? Còn cả thông báo của cơ trưởng nữa, làm sao anh biết em thích bộ phim kia thế..."
"Em có quá nhiều câu hỏi, làm sao đây nhỉ?"
Cận Thời Dược nghiêng đầu, điệu bộ trông rất rầu rĩ.
Mạnh Ly thừa biết anh nhất định lại muốn đòi thù lao, cô đếm đầu ngón tay của mình xem cần hỏi bao nhiêu vấn đề.
Sau đó ôm mặt anh, hôn liên tiếp vào môi anh mấy phát.
"Thế này đã được rồi chứ?" Mạnh Ly hỏi.
Cận Thời Dược bật cười, nhìn đôi môi căng mọng trước mắt khiến anh không tự chủ được li3m môi, ánh mắt