Hai nữ tiếp viên hàng không cầm túi mua sắm trên tay bước vào sảnh khách sạn, từ xa đã trông thấy Cận Thời Dược đang nói chuyện với một người phụ nữ, người phụ nữ đó đưa lưng về phía này nên không thấy rõ mặt.
Hai cô nàng vô cùng tò mò, lặng lẽ đi tới.
Bởi vì đêm qua có nghe phong thanh rằng vợ của cơ trưởng Cận đến tìm anh.
Chuyện hôn nhân của anh đã lan truyền khắp công ty từ lâu, nhưng có rất nhiều người vẫn chưa thấy mặt nữ chính.
"Đó là vị khách 35C!" Một trong hai nữ tiếp viên hàng không là thành viên của phi hành đoàn trên chuyến bay đến Los Angeles hôm đó.
Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ, cô ấy hào hứng nói với nữ tiếp viên hàng không bên cạnh.
Nữ tiếp viên hàng không bên cạnh vẫn chưa tận mắt nhìn thấy vị khách 35C trong truyền thuyết, nội tâm hiếu kỳ nên rướn cổ nhìn về phía đó.
"Trời ơi, chị ấy đẹp quá!"
Nào ngờ giây tiếp theo Cận Thời Dược đột nhiên đứng dậy, cầm laptop đi sang ghế sô pha khác.
Hai nữ tiếp viên hàng không ngay lập tức điều chỉnh nét mặt, mỉm cười chào hỏi: "Cơ trưởng Cận, bọn em chào anh ạ."
Cận Thời Dược gật đầu đáp lại.
Ngay tại khoảnh khắc đi ngang qua nhau, một nữ tiếp viên hàng không vẫn nhân cơ hội hỏi nhỏ Cận Thời Dược: "Cơ trưởng Cận, đó là chị nhà ạ?"
Cận Thời Dược dứt khoát phủ nhận: "Không phải."
Cô nàng tiếp viên hàng không đã từng gặp qua vị khách 35C vừa hoang mang vừa kinh ngạc.
Phản ứng đầu tiên là nghĩ: Không thể nào! Mới đây mà chia tay rồi ư? Chẳng phải tối qua vẫn còn thể hiện tình cảm trên vòng bạn bè sao?
Lúc này, Cận Thời Dược bỗng đi về phía cửa đại sảnh, sắc mặt vốn không biểu cảm, nhất là khi trả lời câu hỏi vừa rồi, hai chữ "Không phải." lạnh lùng như muốn kết băng.
Vậy mà trong giây tiếp theo, khóe môi đong đầy ý cười, giọng nói cũng toát ra sự dịu dàng: "Sao đi lâu vậy em?"
Mạnh Ly vừa bước vào sảnh đã trông thấy Cận Thời Dược, cô mỉm cười vẫy tay với anh, giải thích: "Trong tiệm nhiều khách, mà chỉ có một mình ông chủ nên lu bu.
Buộc phải đợi hơi lâu."
Sau đó cô lại hỏi: "Sao anh không ở trong phòng?"
Hai nữ tiếp viên hàng không quay đầu nhìn qua, lại thấy một vị khách 35C khác lọt vào tầm mắt.
Hai cô gái sửng sốt, rồi lại nhanh chóng ngó sang người đang ngồi trên ghế sô pha.
Đương lúc kinh ngạc, Cận Thời Dược đã ôm Mạnh Ly đi tới, anh nghiêm túc giới thiệu với hai nữ tiếp viên hàng không: "Đây là vợ tôi."
Sau đó nói với Mạnh Ly: "Bọn họ là đồng nghiệp của anh."
"Chào mọi người." Mạnh Ly chào hỏi một cách tự nhiên và dễ gần.
Hai nữ tiếp viên hàng không nhanh chóng phản ứng, cũng đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ.
Sau khi chào hỏi nhau, hai nữ tiếp viên hàng không xoay người đi về phía thang máy, không khỏi nhìn Mạnh Tinh đang ngồi trên ghế sô pha, hạ giọng bàn luận: "Hóa ra họ là song sinh, trông không khác gì nhau luôn ấy.
Cơ trưởng Cận hay ghê, không nhận sai lần nào hả ta?"
"Đúng rồi! Em không thấy vòng bạn bè của cơ trưởng Cận hả? Dù sao cũng là người đã thích từ năm 18 tuổi, làm sao có thể nhận nhầm được chứ!"
"Hả? Em không có tài khoản WeChat của cơ trưởng Cận! Lần trước kết bạn nhưng anh ấy không đồng ý.
Chị cho em xem với!"
"Từ ngày chị kết bạn WeChat với cơ trưởng Cận đến nay, đêm qua là lần đầu tiên chị thấy anh ấy đăng bài trên vòng bạn bè.
Hơn nữa còn là thông báo chính thức.
Em hiểu chứ hả! Ngọt chết chị rồi!"
Thông báo chính thức của Cận Thời Dược đêm qua đã gây chấn động không nhỏ.
Tiếng trò chuyện của họ lọt vào tai Mạnh Tinh.
Bộ móng tay tinh xảo cắm sâu vào lòng bàn tay cô ta, cảm giác đau đớn mới giúp cô ta giữ được bình tĩnh.
Đặc biệt là khi Cận Thời Dược vừa công khai vừa ngấm ngầm dằn mặt cô ta, khiến cô ta không thể nán lại chỗ này dù chỉ một giây.
Cô ta cầm túi xách đứng dậy, bày ra tư thế sang chảnh quý phái, không quay đầu mà đi thẳng một mạch.
Lúc này Mạnh Ly mới chú ý đến sự tồn tại của Mạnh Tinh, cô như nhận ra điều gì đó, nhìn Cận Thời Dược rồi hỏi: "Vừa rồi chị ta nói gì với anh vậy?"
Mạnh Ly rất hiểu "tính bẩn" của Mạnh Tinh, có được một cơ hội tốt thế này dĩ nhiên phải nắm bắt mà nói xấu một số chuyện.
Thành thật mà nói, Mạnh Ly rất căng thẳng, sợ Mạnh Tinh sẽ đổi trắng thay đen hắt nước bẩn lên người cô.
"Chưa nói gì cả."
Cận Thời Dược đã trả lời như vậy.
Mạnh Ly không nhịn được tiếp tục gặng hỏi.
Cô cẩn thận quan sát Cận Thời Dược, phát hiện anh không có gì khác thường thì mới yên tâm một chút.
Cô cảm thấy mình quá nhạy cảm.
Điều này không tốt chút nào.
Cận Thời Dược nắm tay cô đi đến thang máy.
Thang máy đang ở trạng thái đi xuống.
Hai người đứng trước cửa thang máy, Mạnh Ly nhìn tư thế họ nắm tay nhau qua lớp inox của cửa thang máy.
Anh cao hơn cô một cái đầu, thực ra cô cũng không thấp so với những người cùng giới.
Nhưng khi đứng cạnh Cận Thời Dược, trông cô đặc biệt nhỏ nhắn.
Cô kiễng chân lên như muốn rút ngắn khoảng cách chiều cao giữa họ.
Cận Thời Dược cũng học theo cô, anh nhón chân lên, ngay lập tức kéo dài khoảng cách chênh lệch của hai người.
Mạnh Ly không phục, kiễng chân cao hơn một chút, hai chân cô gần như duỗi thẳng giống như vũ công ba lê.
Cận Thời Dược như muốn phân thắng bại với cô, nhón người cao thêm vài centimet.
Mạnh Ly tức muốn hộc máu, nhảy lên ghì cổ anh, dùng sức kéo anh xuống, lòng đầy tham vọng chiến thắng nói: "Anh phiền quá đấy, không cho bắt chước em!"
Dứt lời, bản thân tự cảm thấy hành vi của họ quá ấu trĩ, thế là cô cười ra tiếng.
Cận Thời Dược thuận thế vòng tay ôm eo cô.
Cô cười một lúc, mới chậm rãi hỏi: "Sao anh phân biệt được em với chị ta vậy?"
Cô thực sự rất tò mò.
Suy cho cùng, đôi khi ngay cả ba mẹ ruột cũng không thể phân biệt được hai chị em cô.
Cận Thời Dược đáp: "Có lẽ là trực giác."
"Anh nhìn khuôn mặt của em và chị ta giống nhau như thế, có khi nào cũng sẽ..." Mạnh Ly cố gắng sắp xếp từ ngữ, không biết diễn tả như thế nào.
Đại khái nghĩa là cho dù người anh thích không phải là Mạnh Tinh, nhưng khi nhìn vào một khuôn mặt giống hệt cô, liệu có phải cũng sẽ có cảm giác như...!"Yêu ai yêu cả đường đi lối về."
Cận Thời Dược trả lời không chút do dự: "Sẽ không.
Ở trong mắt anh, em chẳng giống cô ta chút nào.
Em là em, độc nhất vô nhị."
Đáy lòng của Mạnh Ly cảm thấy ngọt ngào, lại hỏi: "Vậy ở trong mắt anh thì chị ta trông như thế nào?"
Vấn đề này vậy mà khiến Cận Thời Dược suy nghĩ một lát, cuối cùng đưa ra đáp án: "Không có khuôn mặt."
"..."
Câu trả lời thực sự làm cô ngạc nhiên, cô sửng sốt hồi lâu, ngập ngừng hỏi: "Anh đang mắng người à?"
"Không có khuôn mặt" nghĩa là không biết xấu hổ (không có mặt mũi) đó hả?
Trong ấn tượng của cô, Cận Thời Dược là một người rất có học thức và lễ phép, tuy rằng đôi khi miệng lưỡi hơi "hỗn" nhưng chưa bao giờ nói ra những lời gai góc như vậy.
Giọng điệu của anh thật sự quá nghiêm túc, không giống nói đùa chút nào.
Cận Thời Dược nghiêm mặt: "Anh chỉ ăn ngay nói thật."
Thật ra anh không phải đang mắng người mà là bày tỏ suy nghĩ của mình một cách đúng trọng tâm và khách quan.
Khi đối diện với Mạnh Tinh thì anh chẳng bao giờ chú ý đến dáng vẻ cũng như khuôn mặt của cô ta.
Mạnh Ly dựa vào người anh, lại không nhịn được bật cười.
Sao anh có thể đáng yêu như vậy chứ?
Cận Thời Dược đến sân bay sớm hơn Mạnh Ly hai tiếng để họp chuẩn bị trước chuyến bay, ký tên và kiểm tra nồng độ cồn.
Cận Thời Dược mua vé khoang hạng nhất cho Mạnh Ly, cô cũng đến sân bay sớm.
Làm thủ tục xong, cô vào phòng chờ hạng nhất đợi lên máy bay.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Ly ngồi khoang hạng nhất, khi đến phòng chờ, cô vô cùng ngạc nhiên trước sự xa hoa sang trọng của căn phòng này.
Mạnh Ly đi dạo bên trong một vòng, ăn điểm tâm và uống đồ uống đặc biệt, cuối cùng ngồi lên ghế massage thư giãn.
Thời điểm đi dạo trong cửa hàng nhỏ ở sân bay, cô tình cờ phát hiện ra quyển nhật ký chuyến bay nên mua liền một quyển.
Trong lòng âm thầm ấp ủ một kế hoạch.
Từ giờ trở đi, mỗi lần cô ngồi chuyến bay của Cận Thời Dược đều sẽ được ghi vào quyển nhật ký chuyến bay này.
Hy vọng một ngày nào đó có thể lấp kín quyển nhật ký.
Cô cẩn thận điền thông tin chuyến bay của mình vào nhật ký chuyến bay bằng bút bi.
Viết xong, vừa khéo nghe được thông báo lên máy bay, Mạnh Ly cất bút và quyển nhật ký vào túi xách.
Lên máy bay từ ống lồ ng VIP khoang hạng nhất, tiếp viên hàng không nhiệt tình chào đón ngay khi vừa lên máy bay.
Khoang hạng nhất có rất ít hành khách nên các tiếp viên hàng không cũng chú ý hơn trong việc phục vụ, một nữ tiếp viên hàng không nhận ra cô nên mỉm cười hỏi: "Chị là vợ của cơ trưởng Cận phải không ạ?"
Mạnh Ly ngượng ngùng gật đầu.
Sau đó, nữ tiếp viên hàng không lại nói: "Để em dẫn chị vào chỗ ngồi.
Mời chị đi hướng này ạ."
Sau khi Mạnh Ly ngồi vào chỗ, thứ đầu tiên cô nhìn chính là buồng lái.
Vị trí của cô trùng hợp là ở hàng ghế đầu tiên, đối diện với buồng lái.
Đột nhiên có chút cảm thán, chuyến bay đến Los Angeles hôm ấy thì vắt óc suy nghĩ xem làm cách nào để nhìn vào buồng lái, nhưng kết quả là quá xa và quá phi thực tế.
Nhưng hiện tại mới qua vài tháng, cô thực sự đã ngồi cách buồng lái chỉ một khoảng cách ngắn.
Cửa buồng lái đóng chặt.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến Cận Thời Dược đang ngồi ở bên trong, Mạnh Ly liền cảm thấy hưng phấn không thể giải thích được, thậm chí còn có một loại cảm giác tự hào khó tả.
Bởi vì, đó là chồng cô.
Cô nghĩ đến hình ảnh anh mặc đồng phục ngồi ở ghế lái điều khiển, một người chưa bao "trồng cây si" như cô giờ phút này lại đỏ mặt.
Có người bước tới vị trí bên cạnh.
Cùng lúc đó, một giọng nói chế giễu quen thuộc đột nhiên vang lên: "Đúng là oan gia ngõ hẹp, sao chỗ nào cũng gặp mày vậy?"
Mạnh Ly không cần nhìn cũng biết đó là ai.
Cô thậm chí còn không ngẩng đầu lên: "Lời này phải là tôi nói.
Sao chị cứ như âm hồn bất tán vậy?"
Ngoài Mạnh Tinh ra thì còn có thể là ai?
Mạnh Ly cũng thầm phun nước miếng, Mạnh Tinh quả thật giống như keo chó gỡ mãi không ra.
Có nhiều chuyến bay về Nam Thành như vậy, tại sao cứ phải là chuyến này? Hơn nữa còn ngồi cùng hàng, ngay bên cạnh cô.
Đen đủi thật sự.
Cũng may ghế hạng nhất rộng rãi, các ghế cách xa nhau, nếu không cô thật sự phải đổi chỗ ngồi.
Mạnh Tinh ngồi xuống, nghiêng đầu liếc nhìn Mạnh Ly, miệng lưỡi vẫn khó nghe và kênh kiệu như trước: "Lần đầu trong đời được ngồi khoang hạng nhất đúng chứ? Một đứa nhà quê thấp kém như mày, nếu không phải đeo bám đàn ông thì cả đời cũng đừng mong đặt chân vào chỗ này."
Sắc mặt Mạnh Ly vẫn không thay đổi, đáp trả cô ta: "Nếu không phải cặp kè với đàn ông, chị ngay cả lên máy bay cũng không lên được ấy chứ."
Mạnh Tinh nghiến răng nghiến lợi: "Mạnh Ly, mày bây giờ đúng là mạnh miệng không ít nhỉ?"
Mạnh Ly nhún vai: "Bình thường."
Rốt cuộc Mạnh Ly cũng chịu nghiêng đầu nhìn cô ta, sau đó giả vờ nhìn ngó xung quanh, như đang tìm kiếm gì đó, vô ý nói: "Ơ, ông chủ bao nuôi hói đầu của chị đâu rồi? Ông ta không đi cùng chị sao?"
Mạnh Tinh thắt dây an toàn, cố ý hỏi cô: "Lần trước nghe mẹ nói buổi coi mắt của mày thất bại, hiện tại mày lại lén lút kết hôn với người khác.
Chuyện lớn thế này chắc ba mẹ không biết đâu ha?"
Mạnh Ly không hề hoảng hốt, giọng điệu đanh thép mà hỏi vặn lại: "Còn chị đây ngủ với cấp trên, dùng cơ thể để thăng chức.
Chuyện lớn thế này chắc ba mẹ với Lương Đan vẫn chưa biết đâu ha?"
Mạnh Ly lấy điện thoại ra, làm bộ xem album ảnh: "Ở đây tôi có vài tấm ảnh, hay là gửi cho chị xem thử một chút?"
"..."
Mạnh Tinh nhìn dáng vẻ đắc ý kiêu ngạo của cô mà tức đến ngứa răng.
Nếu không phải e ngại tình huống bây giờ không thích hợp, cô ta đã xông tới tát Mạnh Ly vài bạt tay rồi, xem nó còn có thể vênh váo được nữa không.
Trên thực tế, Mạnh Ly chưa bao giờ là kiểu người ngậm bồ hòn làm ngọt, tuy bình thường Mạnh Ly không thích nói chuyện, nhưng mỗi lần Mạnh Tinh đối đầu với cô thì cô đều sẽ đáp trả.
Chẳng qua việc phản kháng của cô không gây đau gây ngứa cho Mạnh Tinh.
Mạnh Tinh vẫn sẽ giữ thái độ của người chiến thắng, bởi vì cô ta vĩnh viễn là người chiến thắng, còn Mạnh Ly chỉ có bản lĩnh khua môi múa mép mà thôi.
Nhưng hiện tại tình thế đã khác, Mạnh Ly đã thực sự từ một con nhóc vùng quê trở thành phu nhân nhà giàu, có chỗ dựa vững chãi.
Lần đầu tiên trong đời Mạnh Tinh cảm thấy mình thua kém Mạnh Ly.
Từng