Editor: Nơ
Cận Thời Dược nghe cô nói vậy, con ngươi đen nhánh phút chốc giãn nở, lông mi chầm chậm run.
Ngay cả hô hấp cũng trở nên nhẹ bẫng, lời nói mang theo sự khó tin và thận trọng: "Em nói thật sao?"
"Không thì anh nghĩ sao?"
Mạnh Ly hỏi ngược lại.
Chỉ số IQ của Mạnh Ly lúc này cực kỳ cao, cô đánh thẳng vào trọng tâm: "Anh lại cho rằng nó có liên quan đến Lương Đan hả?"
Cận Thời Dược không phủ nhận: "Anh nghe em nói sinh nhật của cậu ta là vào tháng 10."
Trong phút nhất thời, Mạnh Ly vừa câm nín vừa bất đắc dĩ. Cô tỏ vẻ giận dỗi, cụng trán mình vào trán anh: "Anh đúng là quá ngốc."
Theo lý mà nói, lực sẽ tác dụng lẫn nhau, nhưng trán cô lại bị đau do va chạm, còn anh dường như không có bất kỳ phản ứng nào.
Mạnh Ly che trán rồi đẩy Cận Thời Dược ra, cố ý nhăn mặt nhíu mày trách móc: "Ngốc chết đi được! Thật sự quá ngốc! Không phải bình thường anh rất giỏi hay sao?"
Mạnh Ly xoay người muốn rời đi nhưng bị Cận Thời Dược kéo ngược trở về, thậm chí anh chẳng tức giận khi bị cô nói kháy.
Anh lấy tay xoa trán cô, rất biết điều: "Phải, anh ngốc, là lỗi của anh."
Mạnh Ly ôm mặt anh, nói một cách trịnh trọng: "Cận Thời Dược! Là anh! Thật sự là anh! Anh là chồng của em, ngoài anh ra còn có thể là ai?"
Vừa dứt lời, cô lại thấy hốc mắt của anh đỏ hoe hơn nữa. Đôi mắt hoa đào dài hẹp ngấn nước, hàng mi đen ướt át, trông cực kỳ đáng thương.
Tất cả chọc thẳng vào nơi m3m mại nhất trong tim cô.
"Sao anh lại khóc nữa rồi?" Mạnh Ly cười trêu. Cô dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt đọng trên khóe mắt anh.
Cận Thời Dược cũng cười, sau đó nghiêng đầu áp môi vào cổ tay cô, đúng lý hợp tình nói: "Cái này gọi là khóc vì quá hạnh phúc."
"Cẩn thận kẻo vui quá hóa buồn nhé." Mạnh Ly nói như thật.
Sắc mặt của Cận Thận Dược bỗng trở nên cứng đờ: "Em sẽ để chuyện này phát sinh thêm lần nữa sao?"
Mạnh Ly nhớ tới hai lần trước anh khóc vì cô, thừa dịp này nói đùa: "Em xin lỗi, vì đã làm anh khóc lần ba."
Cận Thời Dược cong môi.
Thực ra, đây là lần thứ tư.
"Nhưng ai đời đàn ông trưởng thành lại thích khóc như vậy chứ?" Mạnh Ly buồn cười chọc ghẹo anh.
"Đây là logic gì vậy?" Cận Thời Dươc cười phản bác, "Đàn ông không được phép khóc? Quá cảm tính."
Không biết Mạnh Ly nghĩ tới cái gì, cô vòng tay qua cổ anh, ngón tay xoa từng chút lên gáy anh, nghiêng đầu cười tủm tỉm hệt như một chú cáo nhỏ: "Thật ra... Em thích lúc anh gợi cảm hơn cơ."
Đầu ngón tay của người con gái vừa mềm vừa mịn, vuốt v e da thịt anh một cách tinh tế. Chỉ có điều, hết thảy vẫn không mê hoặc gợi cảm bằng một phần vạn cơ thể cô.
"Chuyện này dễ thôi." Anh siết bàn tay đang khóa eo cô, kéo cô lại gần hơn một chút, "Anh muốn đi tắm, cùng nhau?"
Đuôi mắt anh phiếm hồng, trông vừa tà mị vừa quyến rũ, mang theo nét d*c vọng khó mà kiềm chế.
Mạnh Ly không khỏi nuốt nước bọt.
Cô không nói gì mà kiễng chân lên, bàn tay ghì cổ anh, dâng tặng môi mềm.
Người ta thường nói: Vợ chồng lục đục, tình d*c làm hòa.
Sau khi cánh cửa này được mở ra, có vẻ như lại càng dễ mất kiểm soát hơn nữa.
Gấp gáp đến nỗi cô chưa kịp đặt túi xách xuống đã bị anh dẫn vào phòng tắm. Trong lúc đôi bên cởi qu@n áo, túi xách đã bị tuột ra, rơi xuống đất nhưng không ai để ý.
Cũng may, phòng tắm rộng và được thiết kế tách biệt.
Nụ hôn liên tục đổ xuống, chiếc áo sơ mi nhăn nhúm trên người anh bị cô cọ xát phát ra âm thanh sột soạt. Cô không phải mất thời gian cởi áo cho anh, bởi vì vài cúc áo đã bị anh làm đứt.
Khuôn ngực vạm vỡ thoáng chốc hiện ra trước mắt, vạt áo sơ mi lỏng lẻo sắp tuột khỏi vai người đàn ông. Mạnh Ly hôn m ơn trớn môi và cằm anh, tiếp đó là d ái tai rồi xuống yết hầu.
Bàn tay linh hoạt như sợi dây leo lần mò sau gáy, chạm vào tấm lưng tráng kiện.
Sống lưng cô dính sát vào mặt kính ngăn cách, còn hai cánh tay rắn rỏi của anh chống ở bên người cô. Cận Thời Dược cúi nửa thân trên, xương bả vai gồ ghề, hiện rõ từng múi cơ bắp cuồn cuộn.
Chợt, cô nhìn thấy một vết xước ở mặt trong cẳng tay của anh, nơi đó vẫn còn dính máu khô.
Ngón tay Mạnh Ly nhẹ nhàng chạm vào: "Vết thương này là sao?"
Hỏi xong, cô bỗng nghĩ tới chuyện gì đó, phản ứng có chút kịch liệt: "Đừng có nói anh tự làm mình bị thương đó nhé?"
Cận Thời Dược bật cười, anh nâng cánh tay lên nhìn, mặt trong cẳng tay quả thật có một vết xước, nhìn qua có vẻ khá sâu.
Chắc là do mảnh vỡ của ly rượu tối qua làm xước? Nhưng chính anh cũng không nhận ra, và cũng không cảm thấy đau.
"Anh vẫn chưa sống đủ đâu." Cận Thời Dược cười trừ, "Sao có thể."
Mạnh Ly cau mày, yêu cầu rất nghiêm túc: "Sau này không được phép như vậy nữa."
"Anh biết rồi." Cận Thời Dược không nhịn nổi mà hôn cô, chất giọng khàn đặc như cát sỏi lăn qua: "Anh sẽ nghe lời em, cái gì cũng nghe theo em."
Cận Thời Dược rất thích cảm giác bị cô quản thúc, bởi vì điều đó có nghĩa là cô cũng quan tâm đ ến anh, phải không?
Cho nên, dù cô có nói gì đi chăng nữa, anh cũng sẽ nghe theo và làm theo những lời cô nói.
Anh sẵn sàng trở thành nô lệ trung thành nhất của cô.
Trái tim Mạnh Ly nhói đau từng cơn.
Sau tất cả, cô vẫn cảm thấy cực kỳ có lỗi. Hết thảy đều do cô nên mới khiến anh khổ sở thế này.
Quần tây của anh vẫn chưa cởi ra, nhưng nó đã bị ướt sũng bởi vòi hoa sen phía sau.
Cô đưa tay c ởi thắt lưng giúp anh.
Nụ hôn dần dần lệch khỏi quỹ đạo, cái chạm như chuồn chuồn đạp nước lướt qua yết hầu nam tính, đi xuống xương quai xanh rồi dừng lại tại lồ ng ngực phập phồng to lớn.
Cô vừa hôn vừa thủ thỉ: "Anh từng nói, trước kia anh thường cầm ảnh chụp của em, lần nào cũng sẽ..."
Cô ngượng ngùng không nói tiếp, bèn lấy ngón tay chỉ vào mặt và miệng của mình.
Sau đó, cô từ từ quỳ xuống, ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh cúi đầu, phần tóc mái ướt nhẹp rơi tán loạn trước trán, có vài giọt nước không chịu nổi sức nặng, vừa khéo đáp trên mặt cô, xúc cảm làm cô run lẩy bẩy.
Mặt mũi cô đỏ đến tận mang tai, âm thanh nhỏ xíu nhưng lại vô cùng kiên định.
"Vậy... Thử xem."
Cận Thời Dược phản ứng ngay lập tức, anh nhanh chóng kéo cánh tay cô, hòng ngăn cản.
Nhưng giây tiếp theo, cổ họng anh nghẹn thắt, ngay cả hơi thở cũng trì trệ nặng nề.
Một cảm giác tê dại như bị điện giật chạy dọc khắp cơ thể. Anh hít một hơi thật sâu, lồ ng ngực căng cứng, mỗi một tế bào cơ bắp và dây thần kinh đều bị kéo căng hết cỡ.
Toàn bộ sức lực trên người như dần bị rút cạn, anh rùng mình, ưỡn hông dựa vào tấm kính ngăn cách. Máu huyết như nham thạch sôi sùng sục. Hai tay siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay. Gần như là sắp nổ tung mà phình to đến kinh người.
Anh cúi đầu nhìn thẳng vào cảnh đẹp bên dưới, không muốn bỏ lỡ một phút giây nào.
Động tác của cô khá trúc trắc, nhưng lại cực kỳ nghiêm túc và hiếu học.
Gò má trắng trẻo của người con gái liên tục phồng ra hóp vào. Có lẽ là do lần đầu nên khó tránh khỏi tay chân luống cuống, không theo một quy luật nào cả.
Cô khó khăn ngước mắt lên nhìn, quan sát vẻ mặt của anh.
Thỉnh thoảng còn ân cần hỏi thăm một câu: "Như thế này được chứ? Có làm anh đau không?"
Người bên dưới chủ