Sáng hôm sau Tiêu Nam Chúc ngủ quên, xét thấy đêm qua mọi chuyện xảy ra thật sự quá mức ly kỳ, nên buổi tối đầu tiên về đến quê nhà, anh cũng không thể ngủ một giấc ngon lành cành đào.
Cả đêm anh đều nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là đứng dậy gỡ cuốn hoàng lịch cũ trên tường xuống tỉ mỉ lật xem ngâm cứu một hồi, nhưng không ngâm cứu thì thôi, ngâm một chút Tiêu Nam Chúc cư nhiên phát hiện hoàng lịch cũ này treo ở nhà anh bao nhiêu năm lại có không ít đồ vật anh chưa từng chú ý tới.
Đầu tiên xét từ vẻ ngoài, cuốn hoàng lịch cũ này tựa hồ cùng với loại hoàng lịch Hongkong phổ biến cũng không chênh lệch quá lớn, trang bìa đều là nền đỏ thẫm chữ thiếp vàng như nhau, tràn ngập các loại nguyên tố truyền thống tượng trưng cho cát họa hỷ khánh từ ngày xưa, trên tờ giấy cũ kỹ ghi lại biến hóa của bốn mùa, chứa đựng tuế nguyệt thời quang (năm tháng, thời gian) lặp đi lặp lại suốt mấy ngàn năm. Trước đây khi người dân chưa có điện thoại di động, cũng không có máy vi tính, mọi người dự đoán được bao giờ gieo mạ thu hoạch, con đường từ xuân đi thu tới đều dựa vào sự tồn tại của hoàng lịch. Tương truyền hoàng lịch vốn là do hoàng đế tạo ra, trải qua trí tuệ của đồng bào cổ đại Trung Quốc lao động cả ngàn năm mới biến thành loại hình dáng này. Bây giờ thứ đồ cổ này dường như cũng bởi vì thời đại không ngừng tiến bộ mà dần dần bị đào thải, nhưng giờ khắc này, Tiêu Nam Chúc một bên hút thuốc, một bên dựa vào đầu giường, thời điểm mở nó ra ánh mắt lại không nhịn được mà lập tức bị hấp dẫn.
Trong tầm mắt có thể thấy 365 ngày đều lần lượt được sắp xếp theo hình thức các hình vẽ màu nào là nhân vật, động vật đầy hoa mỹ tinh xảo, từ các ngày lễ truyền thống đến một ít ngày lễ quốc tế mà hiện nay mới xuất hiện, từ tiết khí bốn mùa đến cả ngày bình thường nhất như mùng 1 ngày rằm, mỗi ngày đều không bỏ sót. Nhìn qua thì có vẻ không có gì đặc biệt kỳ quái, nhưng thực chất lại rất kỳ quài. Sau khi Tiêu Nam Chúc sáp tới tỉ mỉ kiểm tra những hình vẽ họa phong tinh mỹ, rất có cổ vận này một hồi, anh liền nghi hoặc mà phát hiện trên mỗi một trang niên lịch ít nhiều đều mang chút quái dị khiến anh nói không nên lời. Ví dụ như lúc này anh đang lật tới trang... Ngày Quốc tế Phụ nữ 8/3.
Một người phụ nữ không thấy rõ khuôn mặt đang ngồi trước gương, dáng người thướt tha, phong thái yểu điệu. Tấm lưng kia có sự phong lưu kiều diễm không nói thành lời, chỉ nhìn thôi cũng làm người ta mơ tưởng viễn vong. Trâm phượng bên tóc mai của nàng trông rất sống động, khuyên tai châu ngọc kết đôi cùng chiếc váy đỏ thẫm đậm trông cũng rất đẹp mắt. Theo lý mà nói, đây là bức họa mỹ nữ trang điểm không thể bình thường hơn, nhưng Tiêu Nam Chúc trong lúc nhất thời lại tinh mắt phát hiện trên bàn trang điểm bằng gỗ cây hoa lê của vị mỹ nữ đại tỷ này có vài chai lọ giống với đồ trang điểm hiện đại.
Dĩ nhiên không thể nói phụ nữ cổ đại không trang điểm, dù sao người ta cũng cần sát tí phấn hoa vàng (phấn trang điểm của phụ nữ thời xưa), điểm tí son môi, huống hồ một đại nam nhân như Tiêu Nam Chúc cũng không dễ phán đoán mình đến tột cùng có phải thị lực không tốt mà nhìn sai hay không. Nhưng có một điểm kỳ quái hơn là, khi Tiêu Nam Chúc nhíu chặt lông mày, đem tầm mắt hướng về bức bình phong uyên ương hí thủy bên cạnh, anh chợt phát hiện có một gói đồ gì đó không cẩn thận rơi xuống nằm sau tấm bình phong, lộ ra một góc...băng vệ sinh.
Tiêu Nam Chúc: "......"
Lúc này liền lúng túng khép niên lịch lại, Tiêu Nam Chúc khó giải thích được cảm thấy chính mình có chút lưu manh sờ sờ mũi, trong lúc nhất thời cũng không còn tâm tư tiếp tục tìm tòi ngâm cứu. Nếu nói nhóc béo ôm cá chép khi nãy tùy tiện xuất hiện lại biến mất khiến anh tồn tại nghi hoặc, thì hiện tại phát hiện kinh người này đã đủ khiến anh tin tưởng, bà nội nhà anh làm hoàng lịch sư mấy chục năm nhất định có chuyện vẫn luôn giấu anh.
Một cuốn niên lịch mà trong ấn tượng của anh đã treo trong nhà ít nhất trên 15 năm lại có thể đến bây giờ vẫn mới y xì như lúc ban đầu, nếu như không phải anh rất ít ở nhà, phỏng chừng cũng không cần đến bây giờ mới phát hiện. Nhưng mấy thứ xuất quỷ nhập thần núp ở nơi sâu nhất trong niên lịch lại là chuyện gì đây nha...
Nghĩ như vậy, đêm nay Tiêu Nam Chúc thần kinh đều có chút nhạy cảm mà mở to mắt. Anh trước đây ở trong quân đợi làm việc và nghỉ ngơi vẫn luôn rất quy luật, thế nhưng hiện tại lại hoàn toàn bị đảo loạn tâm trí. Anh vô thức nhớ lại những lời Tư Đồ Trương đã nói với anh, nghĩ đến đây thì cũng sắp qua nửa đêm. Hoàng lịch cũ thần thần quỷ quỷ kia bị anh vứt trên bàn trà ở phòng khách, sau đó xuất phát từ một loại ý thức nào đó cảm nhận được sắp có nguy cơ không thể nói rõ, Tiêu Nam Chúc liền bật dậy đem nó nhét vào tủ lạnh.
Trong cái tủ lạnh nửa năm chưa dùng qua ngoại trừ hai quả trứng gà thối thì không còn thứ khác, hoàng lịch cũ bị ném bên trong nhìn qua giống như yêu ma quỷ quái đang bị trấn áp bởi thứ ánh sáng màu lam phát ra từ trong tủ lạnh.
Tiêu Nam Chúc híp mắt không quá yên tâm, nhét nó sâu vào bên trong thêm chút nữa, sau khi xác nhận cái thứ này không thể chạy ra khỏi tủ lạnh anh mới trở về phòng bắt đầu thiền sâu. Chờ sau khi ngủ thiếp đi, đầu óc rối như tơ vò của anh lâm vào trạng thái bình yên hiếm thấy. Trong mộng, anh cư nhiên mơ thấy một vài sự tình phát sinh lúc bé mà chính mình đều sắp quên mất.
...............
Khi còn bé Tiêu Nam Chúc không phải là một đứa nhóc nghe lời, ngoại trừ đối với bà nội coi như ngoan ngoãn, còn lại đối với bất kỳ người nào cũng một bộ dạng bướng bĩnh bừa bãi. Anh học không tồi, sách đọc cũng không ít, nhưng tiểu lưu manh gần trường học cả ngày cứ tìm anh luận bàn võ học. Thời điểm đó Tiêu