9 giờ hôm sau Tiêu Nam Chúc mới tỉnh.
Thời điểm xoa huyệt thái dương ra khỏi phòng ngủ đầu óc anh vẫn còn choáng váng nặng nề, lông mày đều nhíu chặt. Con người một khi đã thoát khỏi hoàn cảnh khắc nghiệt sẽ vô thức mà buông lỏng một chút, nhưng cho dù Tiêu Nam Chúc trước đó đã quen với cuộc sống sinh hoạt trong quân đội, lần này liên tục mắt thấy tai nghe những chuyện làm phá vỡ tam quan khiến anh không còn tâm tư suy nghĩ chuyện khác. Lúc này, trên điện thoại di động hiển thị hai cuộc gọi nhỡ từ Tư Đồ Trương, anh một bên đi xuống nhà bếp, một bên mang theo điện thoại chuẩn bị gọi lại. Chờ sau khi tới trước tủ lạnh, anh theo bản năng dừng bước, bởi vì trong nháy mắt Tiêu Nam Chúc cơ hồ nghĩ tới cuốn hoàng lịch bị anh nhét trong tủ lạnh.
"He lô, cuối cùng cũng tỉnh rồi a?"
Thanh âm lười biếng của Tư Đồ Trương vang lên ở đầu dây bên kia, Tiêu Nam Chúc nhẹ nhàng ừ một tiếng, ngón tay lại không tự chủ đặt trên cửa tủ lạnh. Trong đầu anh vẫn đang suy tư chuyện xảy ra tối hôm qua, nhưng mấy chuyện thấy quỷ này cũng không thể nói với người khác, mà có nói thì người ta cũng không tin.
"Mới sáng sớm gọi cho tôi làm gì?"
Tiêu Nam Chúc dùng ngữ khí khô cằn hỏi một câu, thời khắc này tuy phần lớn lực chú ý đều tập trung vào cái tủ lạnh trước mặt, nhưng vẫn tranh thủ lải nhải chút lời cùng bạn yêu. Tư Đồ Trương nghe vậy bất đắc dĩ thở dài, thanh âm gay gắt mở miệng nói.
"Tôi nói cậu còn trẻ mà trí nhớ tốt ghê á! Không phải hôm qua đã nói rồi sao? Sang năm sẽ giới thiệu cho cậu một công việc, tôi biết rất nhiều anh em, nhiều lắm thì đi tìm vài người hỏi vài câu thế nào cũng có biện pháp. Nhưng cậu phải đáp ứng mấy ngày Tết này theo tôi ra ngoài ăn vài bữa cơm a, trên bàn rượu mới có thể đàm luận giao tình, không cho cậu giống như Tiêu Nam Chúc không nghe lời trước đây..."
Tư Đồ Trương giống như mụ già cứ nói dông dài không ngừng, biết y có ý tốt nên Tiêu Nam Chúc cũng không đánh gãy lời y. Tiêu Nam Chúc tận trong xương tủy không phải là người có thể trên bàn rượu uống vài ba ly liền cùng người khác hô bạn kêu bè, xưng huynh gọi đệ, bằng không cũng không đến nỗi ở trong quân đội không được lòng dân, rơi xuống hoàn cảnh đáng xấu hổ như hiện tại. Nhưng đối với Tư Đồ Trương đã rõ tính cách của anh như lòng bàn tay, biết anh bây giờ đang gặp khó khăn vẫn kiên nhẫn đem ra toàn bộ tấm lòng, thậm chí còn xem xét sỉ diện cho anh, không chờ Tiêu Nam Chúc chủ động cầu y giúp đỡ, phần tâm ý này thôi cũng đã vô cùng khó có được.
Nghĩ theo hướng này, Tiêu Nam Chúc cảm thấy có lẽ mình nên biết phân biệt tốt xấu một chút, dù sao điều kiện của anh cũng không thích hợp soi mói. Tư Đồ Trương nếu có thể giới thiệu được một công việc đáng tin, chính mình năm sau có thể ngon nghẻ đi làm cũng chẳng sao. Nhưng anh vừa nghĩ tới đây, Tư Đồ Trương bên kia không biết đã đem đề tài phát tán đến hành tinh nào, mà câu cuối cùng chính là --
"Mặc kệ thế nào, nói chung tối nay, bàn rượu này cậu nhất định phải tới! Người anh em mời bữa cơm này là khách sộp bên tôi, mỗi lần tới xoa bóp đẩy dầu đều làm full combo... Biết ổng làm gì không? Giám đốc tiêu thụ của công ty bảo hiểm! Ghê chưa ghê chưa! Người như thế nắm giữ trong tay không biết bao nhiêu là tài nguyên cùng giao thiệp, đối với cậu khẳng định có lợi, nếu cậu mà đi theo hắn, đảm bảo có tiền đồ! ! Lần này nếu như không ok, tôi lại giúp cậu tìm tiếp! Bán quỹ hay bán bảo hiểm tôi đều biết! Toàn những gương mặt vàng trong làng seller! Dĩ nhiên, nếu như trước khi hết năm cậu có thể tự mình tìm được một công việc thì vẫn là tốt nhất. Như vậy thì người anh em như tôi đây cũng biết đường ăn nói với bà nội cậu. Cậu nói đúng không! ! Ha ha!"
Cuộc trò chuyện thiếu muối đến khó tin, Tư Đồ Trương còn tỏ rõ muốn chôn sống bạn yêu quý của mình, nói xong liền vội vội vàng vàng cúp điện thoại, tựa hồ biết mình đã chọc Tiêu Nam Chúc tức bay màu nên nhanh chóng cắt luôn cơ hội trả lời của anh. Tiêu Nam Chúc bị mỉa mai một trận mà lại không nói được gì, đút điện thoại vào túi quần, lửa giận trong lòng nhất thời không có chỗ phát, cả nửa ngày sau mới chửi nhỏ một câu.
"Mả cha cậu, sao cậu không dứt khoát giới thiệu tôi làm đa cấp luôn đi! ! !"
Lời này nói ra có chút nghiến răng nghiến lợi. Tiêu Nam Chúc từ trước đến nay căn bản không có kinh nghiệm làm việc cũng hiếm thấy cảm nhận được vài phần không biết làm thế nào. Chính anh kỳ thực cũng muốn đem vấn đề công việc cùng sinh hoạt giải quyết một lượt, nhưng giống như Tư Đồ Trương nói, ở xã hội bây giờ, không có bằng cấp không có quan hệ thì dù tới chỗ nào cũng không đi được thuận lợi.
Nghĩ như vậy, tâm lý buồn bực liền muốn hút một điếu, Tiêu Nam Chúc nhíu chặt lông mày, không tự chủ lại liếc cái tủ lạnh một cái. Trên tủ lạnh vẫn còn dán tấm thiệp biếu tặng của siêu thị, anh sờ môi đưa tay lên theo bản năng nắm chặt, nhưng còn chưa kịp mở ra, một tiếng hắc xì yếu ớt đột nhiên từ bên trong truyền đến lỗ tai anh.
Ngày hôm qua bị dọa liên tục hai lần, Tiêu Nam Chúc lúc này cũng không có gì bận tâm, dù sao bàn ngày ban mặt cũng không sợ yêu ma quỷ quái tung hoành, anh đường đường cũng là quân nhân xuất ngũ, tay không hàng phục yêu ma cũng không thành vấn đề, hơn nữa vấn đề sinh hoạt cùng công việc trước mắt còn đang không suông sẻ, vừa hay thiếu cái bao trút giận. Nhưng lúc anh đang nghiêm chỉnh đợi con quỷ bò từ trong tủ lạnh ra, chuẩn bị sút cho nó một cú bay cao bay xa thì cửa tủ lạnh đã bị chậm rãi đẩy ra, ngày sau đó... một thư sinh đầu tóc đều kết sương trắng, mặc một thân Mã Quái(1) màu xanh, một bên chửi bới một bên run rẩy từ trong tủ lạnh lú đầu ra.
Mã Quái(1) (马褂): một dạng áo khoác bên ngoài, Trường Bào cùng với Mã Quái đều là trang phục của dân tộc Mãn Thanh, áo cổ tròn, ống tay cửa hẹp, Mã Quái thường là xẻ giữa, cài nút thắt, ống tay áo hình chữ U, còn Trường Bào thường là xẻ bên.
"Thật... thật là lý nào lại vậy! ! Đang mùa đông mà tên nào hạ thấp máy lạnh như vậyyyyyyyyyy! ! ! Bổn công tử ngủ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đều bị đông tới cảm rồiiiiiiii... Hắc xì! ! Hắc xì! ! !"
Tiêu Nam Chúc: "......"
****
Nhập tứ (24 tết á) từ bề ngoài nhìn lên vẫn còn bộ dáng của chàng thiếu niên chỉ vừa cập quan (20 chủi), dáng dấp thanh tú, nhã nhặn, quanh thân là mặc hương vờn quanh, giữa mày là thoải mái phong lưu.
Lúc thường cậu đều ở trong hoàng lịch một năm không cần nhúc nhích, kiểu an bài công việc này có thể nói là ung dung tự do. Khi nhàn hạ cậu thường ở trong thư phòng xem hai quyển họa bản, nghe một bài Côn khúc (hay tuồng Côn Sơn, là hí khúc lưu hành ở miền Nam Giang Tô, Bắc Kinh, Hà Bắc, dùng giọng Côn Sơn để hát), hay thỉnh thoảng viết vài bức thư tình hoa hòe cho crush lâu năm là Mang Chủng tỷ tỷ và Cốc Vũ muội muội. Tuy hộ gia đình nuôi cá chép hàng xóm - Tiểu Niên, là đứa con nít hiếu động ầm ĩ om sồm, lại còn không thích mặc quần yếm, mỗi lần đều ồn ào to tiếng khiến cậu ngủ không yên, nhưng vẫn là không mấy ảnh