Nga, phải không?" Hoàng Long nghe xong lời nói của đối phương, lạnh nhạt mở miệng, thần thái hờ hững, còn Bác Cách lại mang vẻ mặt đùa cợt nhìn tiểu mập mạp trước mắt này.
Không có ý nghĩa? Ừm, có chút thú vị .
Không chỉ Đỗ Đông Nam mà chúng hộ vệ Hi Nhĩ gia tộc bên cạnh chứng kiến biểu tình của Hoàng Long và Bác Cách trong lòng đều âm thầm kinh ngạc, đặc biệt là tên cửu cấp cường giả lúc trước mơ hồ bất an, hiện giờ càng thêm lo lắng.
Chỉ là, hắn nhìn không ra rốt cuộc chỗ nào có vấn đề, hơn nữa, vì sao đối phương lại bình tĩnh và đùa cợt đến vậy? Tựa hồ hết thảy đều ở trong tầm khống chế của đối phương, thậm chí hành động vây sát của phe mình đêm nay người ta đã dự đoán được từ lâu.
Đỗ Đông Nam cẩn thận vận chuyển đấu khí, âm thầm đề phòng.
"Hắc hắc, chết đến nơi còn ở nơi này cố làm ra vẻ, tiểu tử kia, ta không thể không bội phục ngươi, hành động của ngươi đủ sức so sánh với diễn sư cung đình." Đỗ Đông Nam cười lạnh nói.
Hết thảy tuy rất quỷ dị, nhưng Đỗ Đông Nam không tin đối phương còn có thể giở ra trò gì đến.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Đỗ Đông Nam và chúng hộ vệ Hi Nhĩ gia tộc, Hoàng Long sờ sờ đám lông mềm mại trên người hai “ngoạn sủng", nói tiếp: "Hai ngày nay, có phải ngươi luôn kỳ quái Tàn Lang Dong Binh Đoàn vì sao không có động tĩnh?"
Đỗ Đông Nam ngẩn ra, lúc này đối phương nhắc tới Tàn Lang Dong Binh Đoàn làm gì? Bất quá, hắn vẫn mất tự nhiên gật gật đầu, vấn đề này hai ngày nay đích xác luôn làm hắn hoang mang.
"Để cho các ngươi đi xuống, có thể nhìn thấy bọn chúng ." Đột nhiên, Hoàng Long ngẩng đầu, trong mắt hiện lên hàn mang.
Đi xuống? Đỗ Đông Nam nhất thời không hiểu được ý tứ của Hoàng Long, ngẫm nghĩ lát sau, vẻ mặt tức giận, quát: "Tiểu tử Hoàng gia, ngươi dám trêu chọc ta."
"Giết! Đi lên giết hết bọn chúng, trước cắt đầu lưỡi hắn, sau chặt tứ chi, chậm rãi tra tấn hắn đến chết!" Đỗ Đông Nam quát.
"Dạ, Nhị gia!" Mấy hộ vệ Hi Nhĩ gia tộc cao giọng đáp, sau đó vẻ mặt cười lạnh hướng về phía Hoàng Long và Bác Cách vây quanh.
Trước cắt đầu lưỡi, sau chặt tứ chi!
Ánh mắt Hoàng Long trở nên lạnh lẽo, y bào không gió tự động tung bay.
Đỗ Đông Nam nhìn vài hộ vệ xông lên, trên mặt mỉm cười: "Hắc hắc, tiểu tử Hoàng gia, cho ngươi hảo hảo nếm thử tư vị khổ hình đoạn chi a, ngươi nên biết, cái này không phải người bình thường có thể hưởng thụ được đâu." Nói xong, cười lên ha ha.
"Các ngươi cũng xông lên, đem mấy tên hộ vệ Hoàng gia kia chấm dứt ."
Vài hộ vệ khác của Hi Nhĩ gia tộc vui vẻ lĩnh mệnh, còn hai cửu cấp cường giả vẫn canh giữ bên người Đỗ Đông Nam.
Nhưng Đỗ Đông Nam vừa dứt lời, đột nhiên nghe được hai tiếng ma thú rống lên kinh thiên, mặt đất chung quanh chấn động mãnh liệt.
Xảy ra chuyện gì? Đỗ Đông Nam cùng chúng hộ vệ biến sắc, khi quay đầu lại bỗng trợn mắt há hốc mồm nhìn trước mặt hai đại ma thú sừng sững như ngọn núi cao hơn mười thước.
Mà trong mấy hộ vệ Hi Nhĩ gia tộc vốn định đi lên cắt đầu lưỡi, đoạn tứ chi Hoàng Long, có hai gã bị Địa Huyệt Long dẫm dưới bàn chân to lớn, mơ hồ có thể thấy được tay chân bọn họ lộ ra giãy dụa, còn có hai tên khác bị Kim Tình Tử Viên mỗi tay nắm một cái, bóp nát y như bóp quả hồng.
Giữa tiếng kêu gào thê thảm, không ngừng truyền đến tiếng vang xương cốt bị dẫm toái cùng bóp nát.
Trong bóng đêm u tĩnh, thanh âm này phá lệ chói tai làm cho người ta kinh tủng.
"Thánh Vực ma thú!"
"Thánh Vực ma thú, là Thánh Vực ma thú!"
Hơi thở khủng bố của hai ma thú bao phủ hơn mười dặm chung quanh, chúng hộ vệ Hi Nhĩ gia tộc có cảm giác hít thở không thông, không ít người hoảng sợ kêu to.
Đỗ Đông Nam sắc mặt trắng bệch, ngực phập phồng kịch liệt.
Gã cửu cấp cường giả lúc trước bất an, hiện tại sau khoảnh khắc kinh hãi lại phát hiện hai ngoạn sủng vốn được Hoàng Long ôm trong ngực giờ này không thấy , một ý niệm khủng bố hiện lên trong đầu hắn, chẳng lẽ, chẳng lẽ là…?
Lúc này, hắn thấy được ánh mắt đùa cợt của Hoàng Long.
Trong ánh mắt đùa cợt đó, hắn còn thấy