Những ngọn núi ở trung tâm hòn đảo này cao tận chân mây. Nhìn như gần, thật ra rất xa. Hoàng Long cưỡi Thiên Thanh Mãng Ngưu mà cũng mất gần nửa giờ mới đến nơi.
Ở giữa không trung, Hoàng Long dùng thần thức đánh giá, đối với diện tích của đảo hoang này đại khái cũng đoán được. Vừa nãy đứng dưới đất không cảm thấy đảo hoang này rộng lắm, nhưng bây giờ lại phát hiện diện tích của nó cũng đến ngàn dặm vuông.
Lơ lửng trên mặt biển mới thấy, quả thực chính là một tiểu lục địa trên Hải vực. Diện tích so với một tiểu công quốc trên Đại lục Hằng Nguyên cũng không nhỏ hơn bao nhiêu
Ngọn núi này rất cao lớn. Làm cho Bác Cách cùng hai thú càng tiếp cận càng thấy thán phục. Cho dù là trên Đại lục Hằng Nguyên cũng ít có ngọn núi nào cao đến mức này.
Đi tới đỉnh núi, Thiên Thanh Mãng Ngưu bay chậm lại, đợi lệnh của Hoàng Long.
Mặc dù thời gian chung đụng không lâu, nhưng nó có thể cảm giác được, Bác Cách cùng hai thú, ba đại Cường giả Thánh Vực đối với chủ nhân trên lưng luôn tỏ vẻ kính sợ. Như bị Bác Cách cùng hai thú ảnh hưởng, trong lúc bất tri bất giác, nó cũng sinh ra cảm giác kính sợ với vị chủ nhân mới này. Có điều là trong lòng nó còn nghi ngờ, không biết vị chủ nhân này làm cách nào để cho ba đại Cường giả Thánh Vực cam tâm tình nguyện đi theo như vậy.
Đứng trên đỉnh núi, từng đám mây lững lờ trôi qua.
Nhứng đám mây ở Địa ngục có màu xám nhạt, mang theo từng đợt hắc vụ (sương đen) nhợt nhạt.
Bác Cách cùng hai thú đứng ở phía sau Hoàng Long, khí tức cường đại tỏa ra xung quanh nhưng lại không cảm giác được chỗ này có điều gì bất thường. Hoàng Long thấy mấy người tỏ vẻ nghi ngờ, cũng không nói gì. Thần thức mở rộng cực độ, thăm dò bên trong ngọn núi, xuyên xuống dưới đất đến cả ngàn trượng. Đột nhiên, thần thức như gặp phải một lực lượng nào đó, bị bắn ngược trở lại.
Trong lòng đất! Hoàng Long cảm nhận được nơi phát ra cỗ lực lượng kia. Có điều, khi Hoàng Long dò xét xem ngọn núi này có thông đạo đi xuống dưới hay không thì phát hiện ra, không có đường xuống.
“Xem ra chỉ có thể thi triển Ngũ Hành Độn Thổ đi xuống thôi.” Hoàng Long nghĩ thầm.
Nghĩ vậy, Hoàng Long đem Bác Cách cùng ba thú thu vào trong Quần Tiên Các ở mi tâm. Sau đó dùng thuật độn thổ, tiến vào vùng đất trong lòng ngọn núi.
Càng tiến xuống sâu, vẻ mặt Hoàng Long càng thêm ngưng trọng.
Sau khi xuống đến cả ngàn trượng, Hoàng Long khẽ mỉm cười, thân thể tiến vào trong một cái không gian.
Bốn vách của không gian, hàn khí dày đặc, mặt đất phảng phất một mùi hôi thối. Thỉnh thoảng có thể thấy được một vài ao nước nhỏ. Nước trong ao đen như mực, có nhiều bong bong nổi lên.
Nhìn thoáng qua không phát hiện ra có dấu hiệu của sự sống. Tất cả đều mang một vẻ tĩnh mịch, hoang vu.
"Chẳng lẽ nơi này chính là dị không gian?" Hoàng Long đi đến không gian này, trong lòng thầm đoán.
Ở Đồ Thư Quán của Học viện Thần Phong, Hoàng Long có từng đọc qua truyền thuyết về dị không gian. Trên Đại lục Hằng Nguyên, những cường giả sau khi đột phá Thánh Vực, đạt tới đẳng cấp Thần Vực sẽ cảm ngộ được không gian pháp tắc, từ đó tự sáng chế ra một không gian độc lập.
Cái không gian này, vừa nằm trong thế giới này lại vừa độc lập với nó. Do đó được gọi là dị không gian.
"Đây là dị không gian!" Thiên Thanh Mãng Ngưu ở bên trong Quần Tiên Các kinh hỉ hô lên.
Ở trong Quần Tiên Các, bọn họ có thể nhìn thấy được hình ảnh bên ngoài.
Hoàng Long chậm rãi hạ xuống, cách mặt đất chừng một thước thì ngừng lại. Mi tâm lóe lên, Bác Cách cùng ba thú hiện ra.
Ra tới bên ngoài, Bác Cách, Bì Nhĩ, Ân Đệ đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, chăm chú quan sát không gian này.
Mặc dù bọn họ đã sống đến mấy trăm, mấy ngàn năm, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy dị không gian trong truyền thuyết.
"Đi, chúng ta đi tới xem một chút." Hoàng Long nhảy lên lưng Thiên Thanh Mãng Ngưu, chỉ về phía trước nói.
Cái dị không gian này có vẻ không nhỏ. Lấy thần thức của Hoàng Long mà cũng không có cách nào thăm dò hết được. Như vậy, ít ra không gian này lớn hơn hoang đảo rất nhiều.
Từ một bộ sách cổ ở Đồ Thư Quán, Hoàng Long biết được, Cường giả Thần Vực Sơ giai sáng tạo ra không gian tối