Ở Đại lục Hằng Nguyên, Thần Vực thuộc về đẳng cấp trong truyền thuyết. Cho nên, Thánh Vực Đỉnh Phong ở Đại lục Hằng Nguyên chính là tuyệt thế cường giả. Đạt tới Thánh Vực Đỉnh Phong, đều là nhân vật có một không hai, uy chấn cổ kim.
Có điều, cường giả đạt tới Thánh Vực Đỉnh Phong thật sự quá ít. Một trăm cường giả Cửu cấp mới có một người thành công tiến vào Thánh Vực. Mà một trăm cường giả Thánh Vực cũng chưa chắc có một người đạt tới Thánh Vực Đỉnh Phong.
Trên Đại Lục Hằng Nguyên, theo như Hoàng Long được biết chỉ có mấy người đạt tới Thánh Vực Đỉnh Phong: Quang Minh Giáo Đình – Giáo Hoàng Hải Đức Tư, Địa Ngục Ma Tộc - Ma Vương Uy Phất, Long Tộc - Long Hoàng Phí Lợi, Hải Tộc – Nữ Hoàng Vưu Mạn, Đế quốc Ám Sâm – Nữ Tế Ti của Thần Điện vô cùng thần bí nằm giữa rừng rậm. Tất cả chỉ có năm người đó mà thôi.
Tất nhiên, nếu có một vài cường giả không màng thế sự, ẩn cư tu hành thì mọi người trên Đại lục Hằng Nguyên không thể biết đến.
Hoàn Long không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được một Ma thú Địa Ngục Thánh Vực Đỉnh Phong U Linh Cự Bằng điểu.
Địa Ngục U Linh Cự Bằng điểu. Hoàng Long từ Đồ Thư Quán đọc được trong một quyển sách có một chút tin tức về các loại Ám ma thú cường đại trên Đại lục Hằng Nguyên. Trong đó có nói đến Địa Ngục U Linh Cự Bằng điểu.
Địa Ngục U Linh Cự Bằng điểu này tuyệt đối là một siêu cấp thần thú trong hệ Vong Linh Ám Ma Thú. Có thiên phú rất cao, so với Thiên Thanh Mãng Ngưu tuyệt đối cao hơn chứ không kém.
Theo truyền thuyết, mấy vạn năm trước ở Địa Ngục, một vị Ma Vương có tọa kỵ chính là một đầu Thánh Vực Đỉnh Phong Địa Ngục U Linh Cự Bằng điểu.
Thấy Địa Ngục U Linh Cự Bằng điểu xuất hiện, Hoàng Long liền đem Thanh Liên Kỳ xuất ra ngoài. Đồng thời cấp cho đám người Bác Cách vài loại linh phù, thần lực phù và vài cái bùa chú để kịp thời đối phó với nguy hiểm có thể xảy ra.
Đừng xem đám người Bác Cách là bốn Đại Thánh Vực, nhưng đối mặt với Thánh Vực Đỉnh Phong Địa Ngục U Linh Cự Bằng điểu này cũng chỉ có thể trốn tránh mà thôi.
Thánh Vực Trung Giai, sau đó đến Thánh Vực Cao Giai rồi mới đến Đỉnh Phong.
Đạt đến Thánh Vực, mỗi lần lên một cấp bậc, thực lực khác biệt lại càng lớn. Đặc biệt là chênh lệch của Thánh Vực Đỉnh Phong với Thánh Vực Cao Giai. Giống như chênh lệch giữa Cửu cấp và Thánh Vực vậy.
Thánh Vực Đỉnh Phong, trên Đại lục Hằng Nguyên còn có một cách gọi khác, đó là Bán Thần.
Có nghĩa là đạt đến Thánh Vực Đỉnh Phong là đã bước một chân vào Thần Vực.
Lúc mọi người chăm chú cảnh giới, Địa Ngục U Linh Cự Bằng điểu từng bước từng bước đi tới. Mỗi một bước chân, tế đàn giống như bị Thiên Chùy nặng nề đập xuống, chấn động cả tế đàn.
Đột nhiên, Địa Ngục U Linh Cự Bằng điểu còn cách mọi người hơn ngàn mét thì ngừng lại, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng kêu khổ sở. Không gian chấn động. Giống như Long, lại giống như Phượng, tựa hồ lại giống như Cổ Ma Thần gào rú. Mấy người Bác Cách bị âm thanh này làm cho đầu óc choáng váng, vô thức mà lùi lại mấy bước, sắc mặt tái mét.
Địa Ngục U Linh Cự Bằng điểu ngừng lại. Từ trên cao nhìn xuống mấy người Hoàng Long, đôi mắt được bao phủ bởi khí vụ lục sắc tử vong. Ánh mắt lộ rõ vẻ hưng phấn: “Hơn năm nghìn năm! Thật lâu lắm rồi không có được nghe thấy hơi thở của sinh vật sống."
“Sách sách! Lại còn có hai nhân loại. Ma thần ở trên cao, cảm tạ người đã đem những thức ăn này đến Ma Vương Thần Điện.”
Ở trong mắt Địa Ngục U Linh Cự Bằng điểu, đám người Hoàng Long chính là thức ăn của nó.
Mặc dù khí tức của Bác Cách và ba thú không yếu, nhưng đối với nó mà nói, không hề có chút uy hiếp nào.
Địa Ngục U Linh Cự Bằng điểu mở rộng hai cánh, một cơn gió lốc được tạo thành, vốn định nhào vào hảo hảo ăn chán chê một bữa. Đột nhiên, một trận quang mang hiện lên trước mắt, một đoàn kim quang chụp xuống, đem nó vây khốn ở bên trong.
Lúc nãy, Hoàng Long nhìn thấy Địa Ngục U Linh Cự Bằng điểu tiến về phía mình, sớm đã đem phù bảo Linh Lung Kim tháp cầm trong tay. Hiện tại, thấy Địa Ngục U Linh Cự Bằng điểu lao tới, nhân cơ hội ném phù bảo ra. Tạm thời vây khốn Địa Ngục U Linh Cự Bằng điểu này.
Phù bảo thật ra cũng là một loại phù triện của Đạo gia.