Nghĩ đến đây, Hoàng Liên Sở lại càng tức giận hơn!
Đúng! Nàng thật vất vả ở trước mặt Tứ hoàng tử tạo dựng được hình tượng ủy mị, ôn nhu, hình tượng này tuyệt đối không thể vì chuyện này mà bị phá hư!
Nàng nhất định phải phế đi Hoàng Bắc Hạ!
Hoàng Liên Sở nắm thật chặt hai tay, ánh mắt độc ác không có chút nào che đậy.
Một đêm dài đằng đẵng trôi qua rất nhanh, một đêm này đối với Hoàng Bắc Hạ mà nói quả thực giống như thượng đế ban ân
Nàng không nhớ rõ nàng an tâm ngủ thiếp đi từ lúc nào, lúc hửng đông, cảm giác không còn mùi máu tươi trong cuộc sống lại rất tốt.
Tiểu thư người tỉnh rồi? Nhược Thư bưng một chậu nước đi đến, thấy Hoàng Bắc Hạ đã ngồi ở trên giường, không khỏi vui vẻ nói.
Đến, em hầu hạ người rửa mặt.
Nhược Thư lôi kéo Hoàng Bắc Hạ ngồi trên ghế
Hoàng Bắc Hạ cự tuyệt rút tay về nói: Không cần, ta tự mình làm.
Nàng đã từ lâu quen sống một mình rồi, đừng nói đến chuyện để người khác hầu hạ, bình thường khi bị người khác tiếp xúc gần gũi, nàng cảm thấy rất khó chịu.
Nàng có thể thích ứng với sự gần gũi của Nhược Thư nhanh như vậy, phần lớn là do thói quen và ký ức của nguyên chủ tác động.
Nhưng, không có nghĩa là nàng có thể tiếp nhận được việc Nhược Thư hầu hạ.
Tiểu thư làm sao thế? Trước kia vẫn là em hầu hạ cho người mà?Nhược Thư có chút không hiểu lắm, hỏi.
Ta không sao, em yên tâm.
Chỉ là, sau này những chuyện này ta tự mình làm.
Hoàng Bắc Hạ nhìn Nhược Thư nhẹ nói.
A, vậy.......!vậy em tới phòng bếp lấy chút đồ ăn cho tiểu thư Nhược Thư sửng sốt nửa ngày mới phản ứng được, xem ra tiểu thư thực sự đã thay đổi.
Chí ít, nàng chưa bao giờ thấy tiểu thư có vẻ bình tĩnh như thế nhưng lại làm cho người ta không thể rời mắt.
Chờ một chút.Hoàng Bắc Hạ gọi Nhược Thư đang chuẩn bị ra ngoài, rồi đi tới bàn trang điểm, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái vòng tay.
Đây là trang sức mẫu thân của nàng để lại cho nàng, Hoàng Bắc Hạ đưa tay chạm vào nó, cảm giác lành lạnh từ đầu ngón tay truyền đến.
Cái này em cầm đi, đưa cho người ở phòng bếp.
Không! Tiểu thư đây là đồ trang sức của phu nhân để lại cho người, làm sao có thể đưa cho hạ nhân cái này được! Nhược Thư vừa nhìn thấy đây là đồ mà phu nhân để lại, hốt hoảng nói.
Nghe ta, cầm đi đi.
Đây chỉ là tạm thời, ta sẽ có biện pháp cầm về.
Hoàng Bắc Hạ đi đến trước mặt Nhược Thư, đem vòng tay nhét vào trong tay Nhược Thư.
Thế nhưng mà tiểu thư.........Nhược Thư vẫn không nguyện ý, nhưng đối mặt với ánh mắt của Hoàng Bắc Hạ, lời vừa tới miệng lại nuốt xuống.
Em không tin ta sao? Hoàng Bắc Hạ hỏi ngược lại: Nếu là mẫu thân trên trời có linh thiêng, biết cái vòng tay này có thể trợ giúp chúng ta vượt qua khó khăn trước mắt, cũng sẽ ủng hộ ta làm như vậy.
Rơi vào đường cùng, Hoàng Bắc Hạ chỉ có thể dựa vào người mẫu thân đã mất kia để viện cớ
Nếu không Nhược Thư sẽ không tình nguyện mà cầm chiếc vòng này đi.
Được ạ, em biết nên làm thế nào, tiểu thư chờ em trở về.
Nàng biết tiểu thư chỉ là muốn tốt cho cả hai nên mới phải làm vậy , mà nàng cũng sẽ vâng lời tiểu thư.
Nghĩ lại thật kỹ, tiểu thư nói cũng không sai, nàng tin tưởng tiểu thư nhất định sẽ lấy lại đồ phu nhân.
Đi đi.
Hoàng Bắc Hạ lấy một ít nước, vắt khăn thật khô và rửa mặt.
Sau khi lau khô nước, liền ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Từ hôm qua đến giờ, nàng chưa có nhìn kỹ gương mặt này.
Kỳ thật khi nhìn vài trong gương, trong nháy mắt nàng bị doạ sợ
Bởi vì gương mặt này cùng gương mặt kiếp trước của nàng giống nhau y như đúc, chỉ là gương mặt này có chút ngây ngô, tiều tụy.
Hoàng Bắc Hạ đối với dung nhan tuyệt sắc của mình vẫn rất hài lòng, kiếp trước cũng bởi vì khuôn mặt dễ nhìn này mà đã bớt cho nàng không biết bao nhiêu việc.
Nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt của mình, có chút không khỏi cảm khái nói: Tuy đẹp nhưng cơ thể này không thuộc về linh hồn của mình.
Nguyên chủ là như thế này sao?
Tiểu thư, em trở về rồi.
Đang nghĩ, suy nghĩ bị âm thanh của Nhược Thư kéo nàng trở về thực tại
Hoàng Bắc Hạ từ trên bàn trang điểm đi đến trước bàn ngồi xuống, nhìn thoáng qua Nhược Thư chỉ cầm về một bát cháo loãng, còn có hai cái bánh màn thầu khô, cũng không nói gì.
Nàng cũng không phải tiểu thư đài các quen ăn ngon mặc đẹp, thậm chí đã có lúc nàng từng nhai cả cỏ khô.
Ngồi xuống đây cùng ta ăn chút đi.
Hoàng Bắc Hạ tiếp nhận bát cháo bình tĩnh húp, ra hiệu cho Nhược Thư ăn màn thầu.
Tiểu thư thật xin lỗi.......!em cầm vòng tay của phu nhân đi lại chỉ đổi về được ít đồ như thế Nhược Thư có chút áy náy nói.
Không sao, nhanh ăn đi, một lúc nữa thì không còn mà ăn đâu.Nếu như nàng đoán không sai, Nhị phu nhân hẳn là rất nhanh sẽ chạy tới đây.
Không được, vẫn là tiểu thư ăn trước đi.
Nhược Thư lắc đầu, tiểu thư là tiểu thư, nàng sao có thể cùng ăn với tiểu thư chứ.
Lời ta nói cũng không nghe sao?
Vâng, tiểu