Bất quá trên mặt vẫn có bộ dạng ủy khuất, Muội muội nói cái gì thì cứ nói đi.
Ý tứ đã rất rõ ràng.
Sắc mặt Hoàng Liên Sở không dễ nhìn cho lắm.
Tứ hoàng tử nhìn mấy người trong phòng một chút, rồi mới nói: Bản hoàng tử còn có việc, cáo từ.
Tứ hoàng tử, ta tiễn người đi!Hoàng Dục vội vàng đuổi theo phía sau.
Hoàng Liên Sở đi ra, tức giận trừng Hoàng Bắc Hạ một cái, ánh mắt kia giống như đang nói, ngươi chờ xem, sau khi ta trở lại nhất định sẽ thu thập ngươi.
Bất quá ai thu thập ai còn chưa biết đâu.
Hoàng Bắc Hạ thở dài một hơi!
Thân thể cuối cùng có chút chống đỡ không nổi tựa vào đầu giường.
Tấm thân này thật sự là quá yếu, mà nàng lại hít vào quá nhiều thuốc mê như vậy, có thể chống đỡ được đến lúc này đã là rất tốt rồi! Nếu không, nàng nào có thể an bình như bây giờ!
Không thể dễ dàng bỏ qua!
Hoàng Bắc Hạ tự nhận: mình không phải là người tốt, chỉ cần đừng chọc đến nàng thì tất cả đều yên ổn! Nhưng nếu dám động đến nàng, nàng nhất định sẽ khiến người kia phải hối hận đến tột cùng.
Tiểu thư? Người không sao chứ? Nhược Thư sau khi mọi người trở về hết liền vội vàng chạy vào.
Không sao! Hoàng Hắc Hạ nhìn người trước mặt đang quan tâm mình, trong lòng bừng tỉnh.
Kiếp trước nàng là một cô nhi, sau đó được tổ chức thu nhận và giáo dưỡng.
Cuộc đời của nàng chính thức bắt đầu, nàng mỗi ngày đều phải vượt qua cảnh đấu tranh ngươi chết ta sống.
Trong mắt những người ở đó chỉ có lãnh huyết cùng man rợn, chỉ có thắng thua, không có tình cảm.
Chưa bao giờ nàng thấy được sự quan tâm chân thành như thế này.
Nếu không phải vì bị hạ độc và xuyên không đến đây, chỉ sợ nàng cũng sẽ trở thành một kẻ máu lạnh giết người không chớp mắt như thế.
Tuy nhiên, ở kiếp trước nàng chưa từng cảm nhận được cái gì gọi là ấm áp, có chăng chỉ là ngươi lừa ta gạt, nếu không nàng cũng chẳng phải đến nơi này.
Cũng tốt, coi như cho mình một cơ hội sống lại lần nữa, một kiếp này, nàng nhất định phải sống cho thật tốt! Bất quá trước hết nàng phải giúp nguyên chủ của thân thế này đạt được ước nguyện.
Nàng sẽ báo thù, nàng đã nói thì nhất định phải làm được!
Tiểu thư? Nhược Thư nhìn Hoàng Bắc Hạ nửa ngày không nói lời nào, có chút khẩn trương nói.
Yên tâm, ta không sao.
Rót cho ta cốc nước đi.
Hoàng Bắc Hạ nhẹ nhàng nói
Dạ, em đi ngay.
(Chính xác ra là nô tỳ đi ngay, nhưng thân mật chút chuyển thành em đi)
Nhìn bóng lưng khẩn trương của Nhược Thư, lòng của Hoàng Bắc Hạ cũng ấm theo.
Hồi ức cũng từng hồi từng hồi hiện lên, nguyên chủ mặc dù không được ai yêu thương, kính trọng, thế nhưng lại có một nha đầu quan tâm mình như thế, mặc kệ gian nan, chịu nhiều đau khổ vẫn một mực tận tâm chăm sóc nguyên chủ, hai người vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau.
Tiểu thư, nước đây, uống chậm một chút .
Hoàng Bắc Hạ tiếp nhận cái ly trong tay Nhược Thư, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Ánh mắt nhìn tay Nhược Thư, gầy - chỉ có da bọc xương, thật nhỏ.
Hoàng Bắc Hạ biết, nhất định là Nhược Thư đi phòng bếp xin miếng ăn nhưng chỉ được cho toàn đồ thừa thãi.
Còn nhớ nàng đường đường đại tiểu thư phủ tướng quân, thế mà phần cơm tử tế cũng không có.
Tâm vạn khổ nên nàng chỉ có thể có ăn, mà đây lại chính là nhà của nàng.
Ngẫm lại mà cảm thấy nực cười!
Các ngươi đã bất nhân cũng đừng trách tâm ta bất nghĩa !
Sau này ta sẽ không để cho người ta khi dễ em! Mặc dù trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng nhìn đến tấm vai nho nhỏ quật cường, nàng vẫn còn có chút động lòng! Có lẽ, là tình cảm của nguyên chủ vẫn đọng lại trong lòng!
Tiểu thư người nói cái gì? Nhược Thư hai mắt mở lớn, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin.
Nàng không có nghe lầm chứ? Tiểu thư vừa mới nói sau này sẽ không để cho người ta khi dễ nàng?
Ta nói sau này sẽ không để cho người khác khi dễ chúng ta ! Hoàng Bắc Hạ nhìn Nhược Thư, ánh mắt kiên định.
Không khí trong nháy mắt có chút trầm tĩnh, tựa hồ có thể nghe được tiếng kim rơi xuống đất châm rơi xuống đất.
Ô ô ~~ Một giây sau, Nhược Thư không kiềm chế được khóc lớn!
Đúng vậy, nàng không có nghe lầm, tiểu thư nhà nàng nói sau này sẽ không để cho người ta khi dễ các nàng nữa!
Nhiều năm như vậy! Tiểu thư của nàng cuối cùng đều đã trưởng thành rồi!
Nghĩ tới những khoảng thời gian sống không bằng hạ nhân của các nàng, trong lòng tràn ngập ủy khuất cơ hồ muốn ngập tràn toàn bộ đại não.
Trước kia khi phu nhân còn sống , tiểu thư vui vẻ như cô công chúa nhỏ.
Từ sau đêm hôm đó, tiểu thư thay đổi hoàn toàn.
Tiểu thư hoạt bát vui vẻ dường như đã biết mất, chỉ còn một tiểu thử cả ngày sống trong bi thương, nhu nhược cùng sợ hãi.
Thường ngày, mặc kệ nàng khuyên nhủ như thế nào, tiểu thư cũng không nghe.
Nàng còn tưởng rằng, tiểu thư cả đời này chỉ muốn sống trong bộ dạng nhu nhược ấy, mặc kệ thế nào nàng cũng nhất định chăm sóc tiểu thư.
Nhưng là bây giờ đột nhiên